KHÁM PHÁ ‘THIÊN ĐƯỜNG’ HẢI SẢN NGON RẺ Ở HÒN ĐẢO NGOẠI Ô SÀI GÒN

Dân Sài Gòn không cần phải đến Vũng Tàu, Phan Thiết, Nha Trang mới có thể thưởng thức hải sản. Ở tại một hòn đảo nằm ở ngoại ô Sài Gòn, thậm chí người ta còn tìm được rất nhiều món hải sản ngon, lạ với giá còn rẻ hơn các điểm du lịch trên.

Đảo Thạnh An thuộc huyện Cần Giờ chính là nơi để bạn làm được điều đó. Sau đây là những món ăn ngon bạn có thể ăn xả láng trên đảo này với giá không thể bình dân hơn:

 

Ốc mỡ

Ốc mỡ trên đảo khá to và béo. Có duy nhất hàng bán hải sản đã luộc sẵn, bán ốc mỡ hấp sả với giá 40.000 đồng một kg. Nếu muốn thử nhiều món, bạn nên gọi đĩa nhỏ với giá chỉ 10.000 đồng mỗi loại. Còn nếu có nhu cầu chế biến các món ngon hơn như ốc mỡ xào sả ớt, ốc mỡ cháy tỏi… bạn hãy mua ốc tươi sống tại chợ trên đảo với giá 25.000 đồng một kg và nhờ chế biến ở nhà người dân.

Ốc cà na

Cũng như ốc mỡ, ốc cà na hấp sả có bán sẵn với giá 80.000 đồng một kg. Nếu muốn cầu kỳ hơn với món ốc cà na xào bơ hay rang phô mai, bạn nên chuẩn bị nguyên liệu mang theo từ đất liền, mua ốc tươi sống ở chợ và nhờ người dân chế biến. Ốc cà na hấp sẵn có giá 16.000 đồng một đĩa.

Nghêu hấp

Món nghêu trên đảo Thạnh An khá ngon, khi ăn cảm nhận được vị ngọt đậm. Nghêu hấp chấm nước mắm tỏi ớt là món ăn đơn giản nhưng không thể bỏ qua khi lên đảo. Giá nghêu sống là 15.000 – 20.000 đồng một kg.

Tôm tít

Nếu đi chợ sớm trên đảo, bạn sẽ mua được tôm tít rất to, một kg chỉ có 2 – 3 con. Sau 9h sáng, chợ tan dần, một số nhà dân có bán tôm tít loại vừa cho du khách, có dịch vụ hấp sả hoặc nấu lẩu hải sản luôn nếu muốn. Giá dao động 80.000 – 150.000 đồng một kg tôm tít tùy loại.

Hải sản nướng

Gần đây, một vài hộ dân trên đảo mở dịch vụ nướng hải sản phục vụ khách đến đảo rất đông, đặc biệt là dịp cuối tuần. Bạch tuộc, mực và tôm là những món hải sản nướng dễ thấy. Với 30.000 – 50.000 đồng một người là bạn có thể ăn hải sản nướng thoải mái trên đảo.

Chân gà nướng, xiên que

Món ăn vặt cũng rất phong phú và giá rẻ. Chân gà nướng và xiên que giá 3.000 đồng một chiếc. Ngoài ra còn có bánh tráng nướng, cá bò, cá chỉ vàng nướng, chuối nếp nướng… với mỗi thứ chỉ có giá 2.000 – 5.000 đồng.

Hủ tiếu, bánh canh

Trên đảo có một quán hủ tiếu trước đây chỉ bán ăn sáng phục vụ dân đảo, nay mở đến 4h chiều phục vụ khách đến thăm. Hủ tiếu có nước lèo ngọt đậm đà, thêm cả tôm bóc vỏ…. giá 15.000 đồng một tô.

Bánh mì nướng

Là vùng nuôi trồng và đánh bắt hải sản, đảo Thạnh An có rất nhiều tôm tươi, tôm khô… Người dân trên đảo đã sáng tạo ra món bánh mì nướng, nhân là tôm khô rang mỡ hành, chấm nước mắm chua cay. Đây là món ăn vặt bán từ trưa đến chiều, giá 3.000 –  5.000 đồng một đĩa.

Nước sâm

Nước sâm lạnh là thức uống thanh nhiệt, được nấu từ mía lau, rễ tranh, rong biển, râu ngô, nhãn nhục, lá dứa, đường phèn… Trên đảo có bà cụ bán nước sâm hơn 10 năm, 2.000 đồng một cốc, được “khuyến mãi” thêm những chỉ dẫn tận tình về việc đi lại, ăn uống trên đảo nếu bạn muốn hỏi thông tin.

Để đến Thạnh An, cách duy nhất là đi tàu từ bến Cần Thạnh (thị trấn của huyện Cần Giờ). Nếu đi xe buýt, bạn bắt xe số 20 – Bến Thành – phà Bình Khánh, sau đó bắt xe số 90 tới Cần Thạnh. Các chuyến tàu từ đây ra đảo lúc 6h30, 9h, 10h30, 12h, 14h, 17h. Các chuyến tàu về lại đất liền lúc 6h30, 7h30, 10h30, 12h, 14h, 17h. Giá vé 10.000 đồng một chiều. Tuy nhiên, giờ tàu có thể thay đổi tùy vào tình hình thời tiết, thủy triều…

Thạnh An chưa có dịch vụ khách sạn, nhà nghỉ. Nếu bạn đi nhóm đông, hãy mua đồ tươi sống rồi ghé nhà dân nhờ chế biến đồng thời xin nghỉ trọ.

Theo depplus

SỰ KHÁC NHAU TRONG CÁCH ĂN UỐNG GIỮA SÀI GÒN – HÀ NỘI

Hà Nội và Sài Gòn là hai thành phố lớn, nhộn nhịp và đông dân nhất nước. Không chỉ khác nhau về vị trí địa lý, Hà Nội và Sài Gòn còn có sự khác nhau rõ ràng về tập quán, phong tục, thói ăn nết ở… của cư dân, những thứ được hình thành và phát triển, đổi thay và theo thời gian, đã trở thành đặc điểm riêng dễ nhận thấy.

Ai đã từng sống tại Hà Nội và Sài Gòn, chắc hẳn sẽ cảm nhận được sự khác nhau rõ rệt trong phong cách ăn uống của người dân hai thành phố này.

Sự khác biệt trong phong cách ăn uống của người dân Hà Nội và Sài Gòn, đầu tiên phải kể đến cách ăn sáng. Người Hà Nội có thói quen ăn phở tại các quán vỉa hè, bên lề đường hoặc trong các ngõ phố cổ. Trong khi đó, người dân Sài Gòn lại chọn những tiệm ăn, nhà hàng để thưởng thức bữa sáng trước khi đi làm.

 Ảnh: Afamily 

Trong khi  người dân thủ đô chọn những tô “phở nóng hổi” để thưởng thức bữa sáng, thì đa phần người dân Sài Gòn lại chọn những ly “cà phê” để bắt đầu ngày làm việc mới.

Trong bữa cơm, gia đình Hà Nội thường tuân thủ theo một phép tắc nhất định, những thành viên nhỏ tuổi hơn sẽ phải “mời cơm” người lớn trước khi ăn – thể hiện một nét đẹp văn hóa, tôn ti trật tự trong gia đình. Trong khi đó, người dân Sài Gòn hầu như không có thói quen này.

 Ảnh: Lê Duy Nhất 

Món ăn nổi tiếng khi nhắc đến Hà Nội là “bún chả”. Còn đối với Sài Gòn, nếu có cơ hội một lần sống ở đó, bạn không thể bỏ qua món “cơm tấm”.

Sự sòng phẳng, thẳng thắn trong các mối quan hệ xã hội là điều mà nhiều người sống ở Sài Gòn cảm nhận rất rõ. Khi được bạn bè rủ đi ăn chơi, nếu không được nhân vật chính thông báo trước: “Hôm nay mình bao”, điều đó có nghĩa, suất ai người đó tự trả. Bạn bạn hoàn toàn có thể từ chối, nếu cảm thấy mình đang “cháy túi” mà không việc gì phải ngại. Ở Hà Nội, nếu gặp phải tình huống này, bạn có thể hiểu bạn đang được mời đi ăn miễn phí, hoặc cũng có thể phải trả tiền gấp đôi, gấp ba số tiền dự kiến.


  Ảnh: Afamily 

Người Sài Gòn xưa nay nổi tiếng ăn ngọt và cay, món nào trong bữa ăn của họ cũng không thể thiếu hai hương vị này. Trong khi đó, người dân Hà Nội được biết đến thích ăn vị mặn và đắng hơn người dân Sài Gòn.


Ảnh: Lê Duy Nhất 

Người Hà Nội rất thích uống “trà nóng”. Trong khi Sài Gòn, người dân lại thích thưởng thức “cà phê đá”.

Ngay cả thời gian tổ chức lễ cưới cũng rất khác nhau. Người Hà Nội tổ chức cỗ cưới vào buổi trưa, khách đến đự lễ rất nhanh, ăn xong rồi ra về. Trong khi dân Sài Gòn thường tổ chức ăn vào buổi tối, đa phần những khách quen nhau được ngồi cùng bàn, chén chú chén anh chừng 4-5 giờ đồng hồ mới xong.

Hồng Ngát (Depplus.vn/Vntinnhanh)

Những lệch lạc trong sở thích ăn uống của người Việt

Chúng ta bây giờ hào hứng ăn một bát bún đầy ốc to, ốc nhỏ, giò tai, thịt bò, đậu phụ, hành phi, thêm một thìa tướng xì dầu, tương ớt mà chả cảm thấy áy náy gì.

Ăn là nhu cầu lớn nhất của con người. Người ta có thể sống không cần yêu nhưng nhất thiết phải ăn. Về tầm quan trọng, chuyện ăn uống luôn đứng đầu và được xếp vào tầng thứ nhất của tháp nhu cầu Maslow. Song chuyện ăn bây giờ có vẻ hời hợt vô cùng.

Ẩm thực Việt Nam được đánh giá cao trên thế giới. Các món ăn đường phố Việt Nam cũng rất phong phú và đa dạng.

Người Việt có lẽ là một trong những dân tộc coi trọng chuyện ăn nhất thế giới. Giở từ điển Tiếng Việt, đề mục Ăn có khoảng 120 đơn vị, bao gồm cả từ ngữ và thành ngữ. Chỉ riêng một mình từ Ăn đã hàm chứa 13 ngữ nghĩa khác nhau. Người Việt coi miếng ăn là Trời (Dĩ thực vi thiên), là nền tảng của Đạo (Có thực mới vực được đạo) nên ăn rất kỹ, rất tinh, rất cầu kỳ chứ không xô bồ, hỗn tạp. Việc nấu và việc ăn dù là các món đơn giản hay phức tạp đều đòi hỏi tuân theo những nguyên tắc nhất định, mặc dù có thể biến thiên theo tập tục ẩm thực của vùng miền hay thời đại.

Chế biến đúng kiểu, ăn đúng cách là yêu cầu tối thiểu trong việc ăn uống, chưa nói gì đến rất nhiều quy định khác nếu muốn nâng tầm lên nghệ thuật thưởng thức ẩm thực như: Đồ ăn ngon phải ăn đúng lúc (Thời gian – Thiên), đúng địa điểm (Không gian – Địa) và cả đúng người – người nấu và người ăn cùng (Nhân).

Song việc ăn uống chưa bao giờ bị biến dạng méo mó như hiện nay. Chúng ta bây giờ hào hứng ăn một bát bún ốc đầy ốc to, ốc nhỏ, giò tai, thịt bò trần tái, đậu phụ, hành phi, trộn thêm một thìa tướng xì dầu, tương ớt mà không cảm thấy áy náy lương tâm.

Một thức đồ ăn đề cao sự đơn giản, thanh nhã, lấy vị chua nhẹ của nước dùng làm nền cho cái ngọt ngon của ốc, cái dẻo thơm của bún gạo lại có thể hòa nhịp của miếng thịt bò, vốn trở nên rất dở trong nước dùng chua. Thế nhưng, người ta vẫn cứ vô tư ăn thịt bò với bún ốc, nếu người bán không phục vụ thì các thượng đế sẵn sàng mang thịt bò từ nơi khác đến nhờ “trần hộ vào bát của em”, vốn là một chuyện rất thường tình ở hàng bún ốc ngõ Hàng Chai (Hà Nội).

Ngoài thịt bò và giò tai, thảm họa của bún ốc và bún riêu cua bây giờ chính là đậu phụ. Thứ đậu phụ để ăn kèm với bún riêu phải là thứ đậu mới, rán vàng vừa lửa, phồng căng, giòn tan và thơm ngậy. Còn đậu phụ dùng trong món bún ốc chuối đậu tuy không rán giòn nhưng cũng phải là đậu mới, được nướng qua hoặc rán sơ rồi với đem nấu cùng chuối, ốc.

Đậu phụ là thứ nguyên liệu rất dễ hỏng, không để được lâu nên khi dùng phải yêu cầu yếu tố tươi thì mới ngon được. Nhưng thứ đậu phụ thảm họa đang tung hoành trong các bát bún ốc, bún riêu khắp chốn kinh kỳ là thứ đậu phụ được rán sẵn, tống vào tủ lạnh dùng dần.

Miếng đậu phụ đó chua loét vì để lâu, khét vì rán nhiều lần, và cực kỳ trơ trẽn bởi không thể ăn nhập cùng với nguyên liệu khác. Thế nhưng, chúng ta vẫn nhẹ dạ mà kêu một bát “đầy đủ”, vẫn nhẹ mồm vừa xơi xì xụp, vừa khen ngon đáo để. Đấy là chưa kể đến thảm họa hành phi vốn ăn vị với miến lươn, đến bánh đa cua nay được tiện thể rắc tứ tung lên bún riêu, bún ốc, sắp tới có thể là cả phở chăng?

Nhiều người đi ăn bún riêu, bún ốc bây giờ vẫn quen gọi “một bát đầy đủ”. Ảnh: NHMX

Ngày xưa, các ông sành ăn như Thạch Lam, Nguyễn Tuân… vốn coi “miếng ăn là miếng cầu kỳ” đã mỏi miệng than trời khi người ta làm phở gà, phở lợn, phở chó, rồi sáng tạo thêm các thứ gia giảm trong phở như vừng rang (chắc để thơm hơn), xì dầu, quẩy (vốn chỉ dùng với cháo của người Tàu) và gọi đó là những thứ phở cải lương.

Ngày nay, nếu còn sống, chắc các ông còn than khi đám hậu thế vắt đến nửa quả chanh vào bát phở bò, chan vài muôi tương ớt hàng chợ (dùng với món gì cũng được) và đánh chén xụp xoạp. Các ông sẽ than rằng: “Ôi giời, thịt bò mà vắt chanh tươi vào thì còn gì là mùi bò nữa? Sao không dùng cái giấm tỏi ớt kia, nó không phá mùi mà còn làm đậm vị, thưa các vị thực khách tân thời”.

Cái tiêu chí “ăn kỹ” tưởng phức tạp nhưng thật ra rất đơn giản. Ví như khi ăn bát bún bò Huế, ta phải ăn bằng cả 5 giác quan. Màu sắc đa dạng của miếng huyết lợn, miếng chả cua, miếng bắp bò luộc, miếng chân giò, màu ớt chưng là để người ăn vui mắt. Mùi thơm của mắm ruốc, của xả, của thịt, của chanh vàng Huế là phục vụ anh mũi. Miếng chân giò sần sật, miếng tiết sột sột, tiếng xuýt xoa, hít hà vì cay vì nóng là để cho tai nghe rộn ràng.

Ăn bún bò Huế phải cầm bát trên tay, vừa xoay vừa húp, vừa lùa bún, vừa nhai, vừa nuốt thế là anh tay, anh miệng được dự phần. Nếu tìm được một gánh bún của o, của mệ để mà ngồi trên vỉa hè xơi nữa thì quả là đúng điệu. Đấy ăn kỹ cũng chỉ đến mức vậy thôi.

Sáng mai ra, nếu xơi quà phở bò, nhớ đừng vắt đẫy chanh, rưới đẫy tương ớt đóng can hoặc gọi bát phở không hành, không màu xanh của rau thơm. Nếu gọi bát bún ốc thì nhớ đừng thêm thịt bò, giò tai làm gì cả, cứ bún ốc to hoặc nhỏ mà thôi, kèm theo rau ghém đầy đủ, tươi xanh.

Như thế đã là yêu chính mình, yêu cái món ăn của nước mình rồi.

Anmustang (ngoisao.net)

Xe bánh bò bông 30 năm tuổi ở Sài Gòn: đưa 100 triệu cũng không dám truyền bí quyết

 

 

Món Bánh bò bông thịnh hành từ thế kỉ trước, đến nay đã trở thành hiếm hoi trên các đường phố Sài Gòn. Mà tìm được một chỗ ngon lại càng khó khăn hơn nữa, vì vậy những người như ông Đạo ở đây được ví như những người lưu giữ lại phần nào những hương vị mộc mạc thân thương của bánh bò ngày xưa.

Hơn 30 năm nay, người dân trên đường Võ Văn Ngân (Q.Thủ Đức, TP. HCM) dường như đã quen thuộc với tiếng “bíp…bíp…” từ xe bánh bò bông của ông Nguyễn Văn Đạo (78 tuổi, ngụ P.Bình Thọ, TP. HCM). Vì bánh ngon nên có người đến xin học cách làm, nhưng ông Đạo nhất quyết không truyền dạy.

Ông Đạo được biết đến như một người vui tính, cần mẫn và rất yêu nghề. 

Với những người bị ông từ chối, họ cho rằng ông ích kỷ, ngạo đời, nhưng ai tiếp xúc nhiều với ông mới biết, ông không dạy không phải vì ông muốn giữ cho riêng mình, mà vì muốn giữ tròn lời hứa với anh vợ ông, người đã truyền hết bí quyết làm bánh cho ông.

Ông Đạo chia sẻ: “Lúc trước tôi làm thợ hồ, nhưng rồi một ngày bị nhồi máu cơ tim, tôi không làm được nữa. Trải qua đủ thứ nghề vẫn không thể mưu sinh. Một lần, tôi năn nỉ anh vợ mấy ngày liền với hy vọng anh sẽ truyền nghề làm bánh bò để có cái nghề nuôi gia đình. Anh tôi mủi lòng dạy cho tôi nhưng với một điều kiện tôi không được truyền bí quyết của dòng họ bên vợ ra ngoài. Thế nên, ai cho tôi trăm triệu tôi cũng không dám dạy nghề”.

Cứ đúng 10h30 mỗi ngày là ông có mặt tại trường Nguyễn Hữu Huân để đón học trò tan trường.

 


Dù khó khăn vất vả nhưng ông Đạo luôn lạc quan, yêu đời. Ông rất thích nói chuyện và thường kể về những điều ông trải qua trong năm tháng mưu sinh.

 
Nhờ chịu khó học hỏi, trong thời gian ngắn ông Đạo biết được hết tất cả bí quyết từ chọn bột làm bánh đến thời gian chế biến, cách nhào bột để bánh không nhão, không quá xốp, không nhạt cũng không quá ngọt, làm thế nào để giữ được hương vị bánh bò theo thời gian. Vì thế mà ông có được nhiều “mối ruột” trong suốt 30 năm. Những người học sinh ngày xưa đến bây giờ vẫn thường ghé qua ông để mua bánh bò cho con của họ, trò chuyện với ông vào mỗi buổi sáng, đó là điều không thể quên trong “sự nghiệp” bán bánh bò của ông.
 
Ông không rõ vì sao người ta lại gọi bánh của ông là bánh bò bông, nhưng ông chắc chắn một điều rằng bánh của ông được làm theo công thức của người Hoa từ rất lâu đời, nên có mùi vị đặc biệt hơn các loại bánh khác.
 


Vì vậy mà từ học sinh, đến những người lao động, hay tầng lớp khá giả đều “nghiện” vị bánh có một không hai này.

Chị Hoàng Bích Phương (ngụ Thủ Đức) chia sẻ: “Mình ăn bánh của ông đã lâu, ban đầu mình thích nghe tiếng bíp bíp “không giống ai” của xe bánh này, nhưng ăn một lần rồi vẫn nhớ mùi vị bánh bò nơi đây. Ông cụ bán bánh rất vui tính và cởi mở, vì vậy tuần nào mình cũng ghé qua mua ủng hộ cụ vài bịch bánh bò”.
 
Ngày nào cũng vậy, đúng 2h sáng là ông thức dậy làm bánh, 6h30 là bắt đầu đi bán qua các trường học, xưởng may trên đường Võ Văn Ngân, lên ngã 3 chợ, qua Bắc Ái, Cao Mạnh Trinh rồi cuối cùng đúng 10h30 có mặt ở trường Nguyễn Hữu Huân bán đến khi nào hết mới về. Hôm nào còn dư quá nhiều, ông sẽ ghé qua các trường đại học nhờ sinh viên giúp đỡ, hoặc về ăn cơm, nghỉ ngơi chút ít rồi đi bán tiếp.
 
Ông Đạo chia sẻ: “Nghề của tôi khó nói lắm, hôm “trúng mánh” nhà người ta có đám tiệc thì bán hết sớm. Hôm nào mưa nhiều thì phải ráng chạy, có hôm vừa ăn cơm xong, châm điếu thuốc chưa kịp hút thì đã ngồi ngủ quên lúc nào không hay. May mắn là các em học sinh thương tôi lắm, biết tôi còn nhiều là rủ nhau mua giúp, những đứa học trò ngày xưa giờ gặp lại vẫn nhận ra tôi và chở con đến ăn”.
 
Ông Đạo bán bánh bò theo bịch, mỗi bịch gồm hai cái, với giá 3.000 đồng/bịch rất hợp với túi tiền của học sinh, sinh viên, và người lao động. Một ngày ông Đạo bán được khoảng 300 cái bánh, trừ tiền vốn ông lời được hơn 100.000 đồng.

Vì đạp xe đi bán nhiều quá nên ông bị giãn tĩnh mạch, giãn dây chằng, một năm trở lại đây ông để dành tiền mua chiếc xe máy cũ nhưng nó cũng không ít lần “hành hạ” ông. Tuy vất vả là vậy nhưng vì lời hứa với anh rể mà ông không dạy nghề cho người ngoài, nhiều người đến xin học nghề, có người ra giá 5 triệu đồng/tháng, người tranh nhau trả nhiều hơn nhưng ông Đạo nhất quyết không dạy.

Không những bán bánh bò với giá bình dân, ông Đạo còn là người vui tính, ông kể rất nhiều về cuộc đời, hay đơn giản là những mẩu chuyện ông gặp hằng ngày, những người dân nơi đây quý ông ra sao, giúp đỡ ông thế nào. Những câu chuyện chắp nối nhưng thắm đượm nghĩa tình của một người mưu sinh.
 

Anh Dương An vui mừng khi nhận ra xe bánh bò mà anh nghĩ rằng chỉ còn có thể lưu lại trong ký ức.

 

Anh Dương An (33 tuổi, ngụ Thủ Đức) cho biết: “Tôi ăn bánh bò của ông Đạo từ năm 1995 , khi đó tôi là học sinh trung học. Hôm nay có dịp đi qua đường này, nghe tiếng bíp bíp tôi nhớ về xe bánh bò ngày nào, nên qua xem thử, không ngờ vẫn là người bán bánh năm xưa, đến nay mùi vị bánh bò vẫn không thay đổi”. 

Mặc dù thuộc diện nghèo và thường vay vốn làm bánh nhưng ông Đạo nhất quyết không truyền nghề với bất kỳ giá nào
 
 
Con đường Đoàn Kết những trưa hè đã vắng bóng học trò qua lại, nhưng xe bánh bò bông vẫn bíp… bíp…, chốc chốc tiếng rao “bánh bò đây… bánh bò đây…” vang lên phía xa xa. Ông Đạo vẫn cần mẫn trên con đường quen thuộc ngày nào, gợi cho người Sài Gòn nhớ về chút kỷ niệm xưa cũ, kèm theo hình dáng người đàn ông già cõi khuất phía xa cuối con đường.
Theo Phạm An / Trí Thức Trẻ

9 GÁNH HÀNG RONG ĐẮT KHÁCH BẬC NHẤT SÀI GÒN

So với Hà Nội, Sài Gòn không có nhiều quán ăn gia truyền có “bề dày lịch sử”, một phần do sự thay đổi liên tục của thành phố này. Tuy vậy, ẩm thực Sài Gòn lại hấp dẫn bởi sự đa dạng, không chỉ về chủng loại mà còn về hình thức. Có những hàng ăn chỉ bán trên quang gánh, xe đẩy, nhưng thậm chí còn đắt khách hơn cả trong hàng quán.

Chỉ là gánh hàng rong, song bánh giò trước của Sài Gòn Square 3 hay bún riêu cua chợ Bến Thành đều có khách nhiều đến mức chuyện chờ 30 phút hay 1 tiếng là bình thường.

1. Bánh giò trước cửa Sài Gòn Square 3 (Hai Bà Trưng, quận 1): Gánh bánh giò này bán từ 16h hàng ngày và từ lúc mở bán đến khi hết bánh, chưa bao giờ ngớt khách chờ mua. Một phần có giá 15.000 đồng gồm bánh giò, thịt bằm, nem, chả lụa, chả chiên, chả gân, nem chua cùng một ít rau chua. Ảnh: Nhất Nhất Hậu.

 

2. Gánh bún riêu cua chợ Bến Thành: Gánh bún này đã có trên 30 năm. Bán từ trưa đến chiều. Đây là địa chỉ quen thuộc của người Sài Gòn, Việt kiều và du khách khắp nơi. Tô bún riêu tại đây mang phiên bản miền Nam, đầy ắp chả cây, huyết, đậu hũ và gạch cua. Ảnh: Linh San.

 

3. Gánh bánh ống lá dứa đường Nguyễn Trãi (trước số nhà 45 Nguyễn Trãi, quận 5): Bánh ống lá dứa là đặc sản của Sóc Trăng. Tên của món ăn được dựa theo cách làm và hình dáng của bánh. Món bánh này có vị dẻo, dai, thơm mềm kết hợp cùng vị béo của cơm dừa, mặn mà của muối mè. Ảnh: Nhà Dột.

 

4. Bánh tráng trộn chú Viên (Nguyễn Thượng Hiền, quận 3): Có thể nói ở Sài Gòn, không món ăn vặt nào có mật độ phủ sóng dày như bánh tráng trộn. Tuy nhiên, không ít người chịu khó chầu chực ở chú Viên, nơi được xưng tụng hàng bánh tráng trộn ngon nhất Sài Gòn. Muốn mua bánh, khách phải tranh thủ đến lấy số (50 số), xếp hàng, chờ đến lượt. Vì điều này nên có người mua hàng chục bịch cho bõ công chờ. Ảnh: Thế Yên.

 

5. Canh bún đường Hai Bà Trưng (góc ngã tư Nguyễn Văn Chiêm và Hai Bà Trưng, quận 1) là điểm hẹn quen thuộc của nhân viên văn phòng khu vực nhà văn hóa Thanh Niên. Gánh hàng này bán từ 16h30 hàng ngày. Theo ước đoán của nhiều khách, mỗi ngày, gánh phục vụ không dưới 200 lượt khách. Canh bún tại đây vừa miệng, nhiều về số lượng, giá mềm (18.000 đồng một tô). Ảnh: Linh San.

 

6. Bánh mì hẻm 37 Nguyễn Trãi (quận 1) là xe bánh mì thịt nướng từng được tạp chí du lịch Mỹ Condé Nast Traveler vinh danh là một trong 12 quán bán món ăn đường phố ngon nhất thế giới. Muốn mua bánh, bạn phải chờ khoảng 30 phút, thậm chí cả tiếng. Tuy chờ hơi lâu, song, hầu hết mọi người đều vui vẻ. “Mình làm gần đây, mỗi lần muốn mua phải chờ. Tuy nhiên, đã ghiền thì phải cố”, anh Minh, nhà ở quận 3 chia sẻ. Ảnh:Saigonamthuc.

 

7. Xe chè ba màu trên đường Trần Quốc Thảo (ngã ba Trần Quốc Thảo – Nguyễn Phi Khanh): Nơi này chỉ bán những món chè truyền thống như chè đậu đen, đậu đỏ, ba màu, bánh lọt… Tuy nhiên, để được thưởng thức, bạn sẽ phải chờ rất lâu. Điểm khó chịu nhất trong thời gian chờ, không phải nắng, mưa hay khuôn mặt khó đăm đăm của người bán, mà là cách bán hàng vô cùng từ tốn của ông. Ảnh: Linh San.

 

8. Cơm cháy chà bông Nam Kỳ Khởi Nghĩa (đối diện Taka Plaza): Là một trong những gánh hàng rong “truyền kỳ” của Sài Gòn. Tuy nhiên, địa chỉ này luôn khiến bất kỳ thực khách nào lần đầu đến bị choáng vì “gia tài” không thể đồ sộ hơn (một cái bàn chất đầy đồ, một cái ghế con, hai người bán). Đơn sơ là vậy nhưng bất kỳ ăn ở đây một lần đều chỉ muốn ghé đến mua về khi thèm. Ảnh: 7 Món ngon mỗi ngày.

 

9. Gỏi khô bò công viên Lê Văn Tám (gần ngã tư Hai Bà Trưng – Võ Thị Sáu): Đây là địa chỉ mà bất kỳ du khách nào đến Sài Gòn cũng muốn ghé một lần để thưởng thức. Ngoài cách bán lạ (đưa giấy cho khách ngồi, ăn trước trả tiền sau), gỏi khô bò ở đây khiến người ta nhớ mãi món nước dùng có vị chua, thơm, mặn, cay lạ miệng. Ảnh: Linh San.

Linh San (Zing.vn)Nguồn: http://news.zing.vn/9-ganh-hang-rong-hut-khach-Sai-Gon-post552705.html

Những quán ăn đắt khách không cần bảng hiệu của Sài Gòn

Đều nằm trong hẻm nhỏ, đều không có bảng hiệu, chỉ bán vào thời gian nhất định nhưng bánh đúc Phan Đăng Lưu, bún bò Ngô Thời Nhiệm, bún chả Nguyễn Văn Thủ… là những quán ăn đắt khách trên đất Sài Thành.

Bánh đúc Phan Đăng Lưu

Theo những thực khách thâm niên, quán bánh đúc này bắt đầu bán từ những năm 70 và đến nay vẫn làm hài lòng thực khách bởi loại bánh đúc ngon, giá cả bình dân.

Bánh đúc ở đây hấp dẫn bởi màu bánh vàng mơ, nóng hổi, đi cùng phần nhân là thịt băm xào với mộc nhĩ, hành tây, hành phi, chấm cùng nước mắm và ớt xay. Đơn giản như thế nhưng khi thưởng thức, bạn sẽ cảm nhận cái ngon lạ, ít ngấy ngán đến từ cái mềm của bánh, vị thơm của nhân, chua, cay vừa miệng của nước mắm.

Quán mở cửa trong khoảng từ 14h tới 18h. Mỗi bát bánh đúc ở đây có giá 16.000 đồng.

Địa chỉ: 116/11 Phan Đăng Lưu,P3,Q.Phú Nhuận.

Sủi cảo Nguyễn Trãi

Không như bát sủi cảo truyền thống của người Hoa được thưởng thức khá đơn giản với sủi cảo, cải ngọt và nước luộc. Ở quán ăn này, ông chủ người Hoa đã kết hợp sủi cảo với các nguyên liệu như đùi gà chiên, giò heo, sườn… làm cho món ăn lạ mắt, ngon miệng và lôi kéo nhiều thực khách trẻ tuổi. Các món được yêu thích ở đây là sủi cảo đùi gà, sủi cảo sườn, sủi cảo giò heo…

Mỗi phần sủi cảo có giá 26.000 đồng, nếu bạn gọi thêm đùi gà, giò heo… chủ quán sẽ tính thêm tiền. Quán bắt đầu bán vào lúc 16h đến khuya.

Địa chỉ: Hẻm 409 Nguyễn Trãi, Q.5, TP. HCM.

Bún chả Nguyễn Văn Thủ

Đơn giản với tên món cũng là tên quán, chiếc xe đẩy cùng vài bộ bàn ghế thấp nhưng “quán bún” này lại là điểm tập trung của rất nhiều dân văn phòng ở khu vực xung quanh. Họ đến vì món ăn quen thuộc của đất Hà thành, cái giọng Bắc đặc trưng của cô chủ quán và vì bức tranh hài hòa của món ăn gồm sắc trắng tinh của bún, xanh tươi của rau sống, vàng ươm của chả, thịt nướng, vàng đều của cuốn nem to.

Quán bán vào buổi trưa, khoảng từ 11h. Mỗi phần bún chả có giá 35.000 đồng, nếu muốn ăn chả giò (nem) thì bạn có thể gọi thêm.

Địa chỉ: Quán vỉa hè, 217 đường Nguyễn Văn Thủ, Q. 1.

Bún bò Ngô Thời Nhiệm

Nằm trong con hẻm trên đường Ngô Thời Nhiệm (Q.3, TP. HCM), đối diện với cổng trường Marie Curie, quán bún bò Huế ở đây lúc nào cũng đông khách.

Không biết quán bắt đầu kinh doanh từ lúc nào, chỉ biết nó gắn với không ít kỷ niệm của nhiều thế hệ học sinh trường này.

Điểm đặc biệt thu hút đông thực khách ở đây chính là nước dùng đậm và cay đúng hương vị Huế.

Quán bắt đầu bán vào 6h đến 10h, buổi chiều từ 15h đến khoảng 19h. Mỗi bát bún bò ở đây có giá 35.000 đồng, quán nghỉ vào chiều Chủ nhật.

Địa chỉ: Hẻm số 7 đường Ngô Thời Nhiệm, P. 7, Q.3, TP. HCM (đối diện cổng bên hông trường Marie Curie).

Cháo bò viên Lê Hồng Phong

Không nổi tiếng như các quán cháo lòng, cháo cá lóc, cháo gà, cháo mực… nhưng quán cháobò viên trên đường Lê Hồng Phong vẫn có sức quyến rũ rất riêng của mình.

Cháo bò viên thu hút thực khách với tô cháo nghi ngút khói điểm xuyết những viên bò viên thơm, dai, huyết heo thanh thanh, tiêu thơm lừng, giá tươi và hành ngò. Đặc biệt, kèm với tô cháo hấp dẫn ấy là chén gừng tươi thái sợi, chén tương đen để chấm bò viên và giò cháo quẩy béo giòn.

Địa chỉ: Con hẻm nhỏ bên cạnh chung cư Lê Hồng Phong, đường Lê Hồng Phong, P.1, Q. 10, TP. HCM.

Theo An Huỳnh –  Zing.vn

Nguồn: http://news.zing.vn/Nhung-quan-an-dat-khach-khong-can-bang-hieu-cua-Sai-Gon-post353404.html

Khi Sushi trở thành món ăn bình dân… nơi hè phố Sài Gòn

 
Sushi được giới sành ăn gọi là “đẳng cấp”, nhưng ở Sài Gòn giờ đây chúng được biến tấu để trở thành một món ăn hè phố bình dân. Tuy nhiên, chất lượng vẫn rất ổn mới chính là điều vô cùng thú vị.

 
Nói đến Sushi thì thật sự là không ai mà không biết. Bởi đây là món ăn vô cùng nổi tiếng của xứ sở mặt trời mọc, nó mang đậm nét văn hóa và tinh túy ẩm thực của cả một quốc gia. Thậm chí, Sushi còn là một trong những món mà giới sành ăn trên khắp thế giới phải vỗ tay tán thưởng từ hương vị, cho đến sự kỳ công trong quá trình chuẩn bị.

Nhìn một vắt cơm trắng thoa giấm, được ôm tròn trong bụng tôm hay miếng cá sống có vẻ đơn giản hơn cả sự giản đơn ấy, thế mà lại tốn rất nhiều công sức lẫn tài năng của người đầu bếp. Cơm phải được nấu từ loại gạo ngon và dẻo nhất với lượng giấm vừa đủ, đặc biệt khâu chọn hải sản để làm Sushi như cá, bạch tuột, tôm, hay trứng cá,… tất cả phải được chọn lựa vô cùng gắt gao. Với cá ngừ, loại nguyên liệu “tinh hoa” và thông dụng nhất để làm Sushi tại Nhật thậm chí còn được mang ra đấu giá. Cá càng tươi, càng ngon và độ thịt vừa mềm, vừa giòn đủ là càng đắt tiền. Thông thường trong một buổi họp chợ với hàng chục nghìn con, chỉ có khoảng 2 – 3 con “cá vua” là tươi và cao giá nhất. Như thế đủ để các bạn hiểu món ăn này không hề đơn giản và rẻ một chút nào.

Tuy nhiên đó là Sushi Nhật Bản. Vậy còn Sushi ở Việt Nam thì sao?

Cách đây vài năm, Sushi là một trong những món ăn khá đắt tiền tại Việt Nam cũng bởi vì sự quá kỹ lưỡng khi chọn nguyên liệu có độ tươi sống cao, chưa kể một số phải nhập trực tiếp từ nước ngoài, nên Sushi thường được bán ở những nhà hàng lớn, sang trọng với mức giá từ cao đến rất cao. Hiện tại TP.HCM có một số nhà hàng Sushi Nhật nổi tiếng mà bạn có thể tốn đến vài triệu để có thể cảm thấy no và thỏa mãn cho một buổi ăn tại đây.

Tuy nhiên bạn có nghĩ một ngày nào đó được thử nếm Sushi ở một địa điểm khác, không phải nhà hàng, không phải trong khách sạn cao cấp, mà là ở trên một vỉa hè lề đường nào đó với một phần ăn chỉ có giá vài chục nghìn đồng, mà quan trọng là chất lượng vẫn không có sự khác biệt lớn, thế thì sẽ như thế nào?

Có một chút mơ hồ đúng không? Nhưng tại TP.HCM, một chuỗi các hàng Sushi lề đường trong vài năm gần đây bỗng “bùng phát” ở khắp nơi, trở thành một trào lưu ẩm thực mới, phá vỡ nguyên tắc của sự “sang trọng, đắt đỏ” của món Sushi cao cấp ngày nào. Vẫn nguyên liệu đó, vẫn kiểu tuyển chọn gắt gao và vẫn cách phục vụ đầy thân thiện đầy nhiệt tình mang phong cách của người Nhật đó, nhưng vì lòng đam mê, thêm vào đó là một chút sáng tạo, phá cách đã giúp món Sushi lề đường trở thành điểm đến cực kỳ đông khách dành cho các bạn trẻ, những người yêu thích món Sushi mà không cần phải lo đến giá tiền hay chất lượng sản phẩm.

Chỉ với một chiếc xe đẩy dựng tạm cùng vài bộ bàn ghế nhỏ xếp dọc trên vỉa hè, thế mà giờ đây, những hàng Sushi lề đường ấy đã “mọc” lên như nấm và chiếm trọn lòng tin của người Sài Gòn.

Món ăn “đẳng cấp” trở thành món ăn hè phố Sài Gòn

Hàng Sushi xe đẩy đầu tiên xuất hiện ở Sài Gòn đó chính là Sushi cô chủ nhỏ MH nằm trên đường Nguyễn Văn Cừ (gần ngã tư Nguyễn Trãi) quận 5, TP.HCM.

Mở cửa từ năm 2011 đến nay đã gần 4 năm, nhưng không lúc nào mà hàng Sushi xe đẩy này vắng khách. Kể cả ngày đầu tuần hay cuối tuần. Cứ đúng 5h30 quán mở cửa, vậy mà trước đó đã có rất nhiều khách chờ xếp chỗ và chỉ 30 phút sau thì toàn bộ chỗ ngồi đều kín khách. Người đến sau chỉ có thể đứng đó chờ hoặc chọn cách mua mang về. Cứ như thế cho đến tối 9h30, quán đóng cửa là toàn bộ thức ăn của quán cũng đều “sạch sẽ”, không còn sót một miếng nào.

Mặc dù là sushi lề đường, nhưng cung cách phục vụ tại đây vẫn rất thân thiện, tạo cảm giác chuyên nghiệp như được đối đãi trong một nhà hàng. Tất cả mọi người còn được mặc đồng phục đỏ. Mỗi khi có khách vào là đón tiếp niềm nở, hỏi khách đi bao nhiêu người và người phục vụ sẽ tự tìm một chỗ ngồi phù hợp nhất cho bạn.

Vừa mở hàng chưa được 30 phút nhưng lượng khách đến chờ và ngồi tại quán đã chật kín.

Toàn bộ cửa hàng chỉ gói gọn trong một chiếc xe đẩy gỗ nhỏ như thế này.

Nhiều người không thể chờ nên đã chọn cách mua mang về.

Đây chính là nơi đầu tiên nảy lên phong trào Sushi lề đường tại Sài Gòn.

Về các món ăn tại đây thì vẫn rất đa dạng, đầy đủ các loại cơ bản của một quán sushi bình thường như: sashimi (cá sống thái lát), tempura (các món chiên xù) hay là furai sushi (sushi cuộn với vỏ ngoài không phải là rong biển)… kể hết cũng phải hơn 20 món. Trong đó Furai là món được mọi người yêu thích nhất. Furai là món cơm cuộn cùng rong biển bên trong, ít rau củ, trứng, quả bơ,… và trên mặt cơm được bọc thêm một lớp cá ngừ đốt chín tái, ăn kèm ít sốt đặc biệt của quán và có thêm cảm giác giòn giòn từ bột Tempura rắc trên mặt. Theo chia sẻ của mọi người thì món ăn này rất vừa miệng, lớp cá ngừ ở ngoài đã được đốt chín mặt ngoài, với những ai không thể ăn cá sống vẫn có thể thưởng thức bình thường và quan trọng là phần ăn này chưa đến 50.000/phần. Trong khi ở những nhà hàng khác thì một phần furai thế này có thể lên tới gần 80.000 hoặc hơn 100.000/phần. Giá rẻ mà vẫn ngon, đó chính là sự hấp dẫn của một quán sushi hè phố.

Đôi khi thay đổi chút không khí, không phải là một nhà hàng sushi sang trọng, cao cấp mà đó chỉ là một quán ăn hè phố quen thuộc của Sài Gòn cũng sẽ có một cảm giác khác lạ.

Các bạn trẻ là học sinh, sinh viên rất thích đến đây ăn vì là món Sushi hợp túi tiền của mình.

Theo chia sẻ của anh Hiếu – chủ quán cho biết: “Khi mở quán sushi này mình cũng rất lo ngại việc không biết mọi người có đón nhận nó hay không. Vì trước đến giờ mọi người vẫn thường dùng sushi trong các quán ăn, nhà hàng lớn, thế nên việc biến nó trở thành một món ăn lề đường thì quả thật có chút nan giải. Nghĩ là thế, nhưng sau đó mình vẫn quyết định đẩy chiếc xe này ra để bán. Do bán lề đường, không phải chịu nhiều thuế, cũng như các chi phí lặt vặt khác như tiền mặt bằng, điện nước,… cho nên mình có thể đưa ra một mức giá đầy thú vị mà chất lượng là mình cam đoan hoàn toàn không khác gì nhiều so với các nhà hàng lớn khác ở Sài Gòn hiện tại. Có lẽ vì thế mà chỉ trong vài tháng quán của mình ngày càng đông khách và vẫn duy trì, buôn bán đều đặn cho đến hiện giờ”.

Khi đến đây ăn nhìn thấy một quán Sushi bé xíu nấp dưới dãy nhà và “ọp ẹp” thế này, chắc chẳng ai tưởng tượng được trước đây anh chủ quán từng làm đầu bếp trong rất nhiều nhà hàng sushi nổi tiếng của Sài Gòn. Nơi mà mỗi đêm bạn có thể phải bỏ ra vài triệu cho một bữa sushi để no bụng. Chỉ vì muốn tìm đến nguồn cảm hứng mới, không muốn bị gò bó và tìm một góc mới sáng tạo cho các món sushi của mình, anh đã từ bỏ một công việc ổn định để lao vào một cuộc phiêu lưu mà chính anh còn cảm thấy là sẽ cực kỳ gian nan.

Những món ăn đặc sắc và cực kỳ tươi mới tại quán Sushi cô chủ nhỏ.

Như phá võ mọi nguyên tắc cơ bản, món sushi giờ đây trở nên thân thiện, gần gũi hơn rất nhiều. Dù ăn sushi ở lề đường sẽ không cảm nhận được sự thanh tao, nhã nhặn trước đó, nhưng theo nhiều người thì “ăn sushi quan trọng nhất là chất lượng còn những yếu tố khác không mấy quan trọng”. Vậy nên ngồi bên vệ đường, nghe những tiếng xe máy chạy ồ ồ, dòng người hối hả đi qua đi lại, bên cạnh là đĩa sushi góp vui thêm cho những câu chuyện thường ngày thì cũng không kém phần thú vị.

Có thể nói, anh Hiếu đã trở thành nguồn cảm hứng cho các đầu bếp sushi khác ở Sài Gòn. Sau khi sushi Cô chủ nhở mở ra, đã có rất nhiều hàng sushi lề đường khác học hỏi theo thành công đó, trong đó có Sky Sushi.

Trước đây Sky Sushi được bán trên đường Nguyễn Thái Học, quận 1, ngay cạnh phố Bùi Viện nên rất nhiều khách du lịch nước ngoài cũng biết đến và không ngần ngại nếm thử món sushi lề đường. Sau này, Sky Sushi được chuyển về đường Trần Hưng Đạo, nhưng không vì thế mà quán vắng khách. Ngược lại mỗi ngày ở Sky Sushi vẫn đón được rất nhiều người đến đây thưởng thức.

Hàng Sky Sushi đã từng được một vị khách nước ngoài viết riêng một bài chia sẻ trên trang blog cá nhân của mình.

Rất nhiều khách nước ngoài cũng đã mạnh dạn thử món Sushi ngay trên hè phố Sài Gòn.

Các món ăn tại Sky Sushi cũng vô cùng tươi và bắt mắt.

Sushi lề đường nhưng vệ sinh vẫn là trên hết

Sushi thường phải ăn thịt sống, vì thế nếu chất lượng vệ sinh không được đảm bảo thì sẽ khiến mọi người ngại dùng ngay. Đó cũng là lý do vì sao mỗi ngày thịt cá sống tại những quán sushi lề đường này đều được bán hết ngay trong ngày. Món nào còn thừa phải để qua đêm thì quán sẽ bỏ ngay.

Anh Dụ – chủ quán Sky Sushi cho biết: “Nguồn cá của mình vẫn được nhập trực tiếp từ nước ngoài. Đặc biệt cá ngừ là lấy từ nguồn của bên Na Uy chuyển về nên lúc nào cá cũng ở trạng thái tươi ngon nhất có thể”.

Và nếu bạn nào tinh ý thì sẽ nhìn thấy được tất cả các nhân viên tại Sushi cô chủ nhỏ hay Sky Sushi mỗi khi chế biến đều có đeo hết găng tay để giữ vệ sinh thực phẩm. Các món ăn cũng chỉ được chế biến ngay khi khách gọi, vì thế nhiều bạn khi đến đây luôn nghĩ rằng quán phục vụ chậm là vì nguyên nhân đó.

Tất cả đồ ăn chỉ được bán trong ngày và khi chế biến mọi người vẫn dùng găng tay để giữ vệ sinh. Đây là điều cơ bản và bắt buộc phải có khi chế biến Sushi và với những quán lề đường, hè phố như thế này thì mọi người vẫn không hề bỏ qua nó.

Theo Kim Thanh; Ảnh: Andy Trần / Trí Thức Trẻ

 

Tô phở 1.000 đồng phục vụ người nghèo khắp Sài Gòn

Có lẽ khi nhắc đến quán cơm Nụ cười thì hầu hết người lao động nghèo ở Sài Gòn ai cũng biết. Đến đó, người ta không chỉ ăn cơm giá rẻ mà thi thoảng còn được thưởng thức món phở chỉ với 1.000 đồng.


Quán Nụ Cười do nhiều nhà báo về hưu mở ra vào năm 2012, nhằm tạo điều kiện cho người nghèo được ăn cơm ngon giá rẻ. Ban đầu, Nụ Cười chỉ có một quán nhưng sau 3 năm hoạt động, nay hệ thống quán ăn tình nghĩa này đã mở rộng ra thành 5 quán, rải đều tại các quận như quận 1, quận Tân Phú, quận Thủ Đức..Mỗi bát phở ở quán Nụ Cười có giá 1.000 đồng, và mỗi suất cơm là 2.000 đồng. Riêng món phở chỉ bán 1 lần/tháng và thường vào ngày thứ năm nên được mọi người gọi là “ngày thứ năm hạnh phúc”. Cũng có ngày thứ năm, quán không bán phở mà bán bún bò, hủ tiếu…

Một tô bún, phở… giá phổ biến nhất ở Sài Gòn dao động từ 25.000 – 40.000 đồng/tô. Một người thu nhập trung bình khá có thể ăn tô phở, nhâm nhi thêm ly cà phê buổi sáng trước khi đi làm là chuyện bình thường. Nhưng với những người lao động nghèo như thu gom ve chai, xe ôm, hàng rong hay bán vé số… thì những món ăn đó thật xa xỉ.


Mỗi suất cơm giá 2.000 đồng và phở 1.000 đồng

Thực đơn món phở và hình ảnh bên trong quán cơm Nụ Cười


Món bún, phở đổi khẩu vị cho người lao động nghèo

Bà Nguyễn Thị Phương bán hàng rong ở Phạm Ngũ Lão, Quận 1 ngậm ngùi chia sẻ: “Tôi thích lắm, một tháng có một lần được ăn bún hay phở là vui lắm rồi. Ở cái đất Sài Gòn này 27 năm tôi chưa bao giờ ăn phở hay uống ly cà phê buổi sáng cả. Ngày tôi bán hàng được 100.000 đồng. Tôi ăn một tô phở thì 5 đứa con ở quê ăn cái gì? Ở Sài Gòn có nhiều quán cơm từ thiện nhưng quán bán phở từ thiện như thế này thì hiếm lắm. Người nghèo chỉ nghĩ đến ăn no chứ mấy ai nghĩ đến ăn kiểu ngon thưởng thức đâu”.Chị Kiều Vân, quản lý quán Nụ cười 1 (Cống Quỳnh, Quận 1) cho biết: “Ý tưởng này được một nhóm từ thiện ở nước ngoài nghĩ ra và họ đã tài trợ cho quán thực hiện. Quán chọn ngày thứ năm bởi vì theo quan niệm phương Tây ngày thứ năm trong tuần là ngày hạnh phúc mà ngày hạnh phục thì nên có món ăn gì đó lạ, ngon cho những người lao động và người nghèo đổi khẩu vị”.Chi phí cho một tô bún, phở… từ thiện là 10.000 đồng nhưng chỉ bán với giá 1.000 đồng như vậy 9.000 đồng còn lại sẽ do các nhà hảo tâm đóng góp, chị Kiều Vân cho biết thêm. Đặc biệt, vào ngày quán bán phở, mọi người sẽ ăn bao nhiêu tô cũng được, đến khi nào no thì thôi.

“Ăn no lắm, mà ngon nữa chứ, một lần tôi có thể ăn được 3 tô. Quán ăn này nhiệt tình lắm, nên đồ ăn đã ngon rồi còn ngon hơn nữa. Ngon vì tình người trong từng tô phở”, ông Hoàng Xuân Hồng ( sống tại phường 1, quận 5, TP.HCM) xúc động bày tỏ.

Tình người lan tỏa

Thông tin về các địa điểm quán Nụ Cười được đăng tải trên Facebook đã nhanh chóng được cư dân mạng lan truyền. Hầu hết mọi người rất cảm động về hoạt động đầy ý nghĩa của quán cơm Nụ Cười.

“Cảm ơn những trái tim giàu lòng nhân ái. Đúng như tên quán Nụ Cười, các bạn đã mang đến những nụ cười hạnh phúc cho người nghèo và giúp họ vơi đi một phần khó khăn của cuộc sống. Thực sự là rất ấm lòng”, nickname Hoàng Ngọc bình luận.

Nhiều bình luận ngắn gọn như “một hành động tuyệt vời”, “còn đó những tấm lòng nhân hậu” hay “một việc làm quá ý nghĩa” cũng xuất hiện bên dưới thông tin về quán cơm Nụ Cười trên Facebook.

Trong khi đó, nhiều người bày tỏ mong muốn được giúp đỡ hệ thống quán cơm tình nghĩa bằng việc góp công sức cũng như tiền mặt để quán cơm tiếp tục được nhân rộng.
“Những thông tin hết sức ý nghĩa. Tôi tin chắc có nhiều người đang có suy nghĩ giống tôi đó là muốn được góp một phần công sức nhỏ bé của mình để làm ấm lòng những hoàn cảnh khó khăn. Hãy chung tay để cùng lan tỏa hành động cao cả này các bạn nhé”, một cư dân mạng khác lên tiếng.

“Ai có công thì góp công, ai có của thì góp của. Những hành động nhỏ nhưng lại ý nghĩa lớn”, nickname Mai Lan bình luận thêm.

Tại Sài Gòn, không ít quán cơm từ thiện tương tự đã được mở ra nhằm giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn.

                                                                                                                                                                                                                                                                    Theo Phan Giang – Tuệ Minh –  iHay

                                                                                                                                                           Nguồn: http://ihay.thanhnien.com.vn/mang/to-pho-1000-dong-phuc-vu-nguoi-ngheo-khap-sai-gon-45690.html

 

Những món ăn lạ xuất hiện ở Sài Gòn

Burger đen, bánh cá Nhật, bắp kem hay pizza phở sợi… là những món ăn đang mang đến làn gió mới cho ẩm thực Sài thành.

Kamaboko (Bánh cá Nhật)

Đây là một loại bánh cá của Nhật có hình dạng thỏi dài, khi ăn sẽ cắt ra thành khoanh rất đẹp. Món này được làm từ thịt cá phi lê băm nhuyễn, ướp các gia vị như đường, muối, lòng trắng trứng và sake Nhật. Thông thường thực khách sẽ ăn kamaboko cùng với mì udon hoặc ramen. Miếng kamaboko ngon thường phải được chế biến mềm, thơm mùi thịt cá và mịn.

Bánh cá Nhật có màu sắc dễ thương, kích thích thêm vị giác.

Burger đen

Màu vàng quen thuộc của vỏ bánh burger được thay thế bởi một màu đen tuyền. Chiếc bánh burger đen với những lát phô mai màu đen, sốt tỏi màu đen và bánh cũng màu đen. Bánh mì và phô mai được tạo màu bằng than tre, còn sốt tỏi dùng mực của loại mực. Tại Nhật Bản, than tre và mực được sử dụng như gia vị cho thực phẩm.

Vò bánh lẫn phô mai đều có màu đen tuyền đặc trưng.

Bắp kem

Sự kết hợp mới mẻ giữa bắp bắp rang và kem tươi, đem đến cho thực khách món vặt hấp dẫn. Món ăn này được trình bày theo thứ tự một lớp bắp, rồi đến lớp kem, thêm một lớp bắp và chút caramel trên cùng. Khi ăn, bạn vừa cảm nhận rõ vị ngọt béo và lành lạnh của kem, lại thêm chút giòn giòn của bắp rất lạ miệng.

Bắp vốn được ăn không, nay kết hợp với kem tạo nên món mới hấp dẫn.

Pizza phở sợi

Món ăn được thực khách yêu thích chủ yếu vì ý tưởng độc đáo. Lớp bánh phở phía dưới, phủ phía trên là thịt bò, nước sốt đậm đà và hành giá. Đây là một món ăn vặt nên thông thường các bạn trẻ Sài Gòn sẽ gọi thêm trà sữa để uống cùng.

mav007

Gọi là pizza nhưng thật ra lớp bánh được chế biến từ sợi phở khá độc đáo.

Chè hột me

Loại chè này không xa lạ với nhiều người nhưng giữa Sài Gòn lại không hề dễ kiếm. Hột me được chế biến công phu, ăn ngon như các loại chè đậu. Khi ăn bạn thấy vị bùi bùi, sộp sộp rất thích.

Hột me được rang lên, đập dập rồi phơi nắng ngâm nước, tách vỏ ăn vô khá ngon.

Tường Ý (VNexpress.net) 

Nguồn: http://dulich.vnexpress.net/tin-tuc/viet-nam/ho-chi-minh/nhung-mon-an-la-xuat-hien-o-sai-gon-3144803.html

NHỮNG CON PHỐ ẨM THỰC NỔI TIẾNG SÀI GÒN

Ẩm thực đường phố là điểm đặc trưng, lôi cuốn nhất của nền ẩm thực Sài Gòn. Không chỉ là rải rác, ngẫu nhiên ở khắp mọi nẻo đường. Một số con phố Sài Gòn đã trở thành “phố ẩm thực” vì sự tụ tập của hàng loạt quán xá, tạo nên một chợ ăn uống nhộn nhịp và hấp dẫn đối với mọi người.

 

Việc hàng loạt hàng quán bán cùng món khiến các đường như Nguyễn Thượng Hiền, An Dương Vương, Lê Văn Việt… dần trở thành phố gắn với tên món ăn.

Phố bánh tráng trộn Nguyễn Thượng Hiền: Đi dọc đường Nguyễn Thượng Hiền (Q. 3), điều bạn nhận thấy rõ nhất chính là hàng chục tiệm bánh tráng trộn lớn có, nhỏ có với đầy đủ “đồ nghề”. Cạnh tranh trong khu vực đông đúc đó, mỗi quán đều có thêm hay bớt một loại nguyên liệu hay khoác thêm “áo” để tạo ra điểm riêng hút khách.

btt2
Phố bạch tuộc nướng An Dương Vương. Mỗi buổi chiều tối tên đường An Dương Vương, nhất là đoạn ngã ba An Dương Vương – Nguyễn Văn Cừ hàng trăm xe đẩy với hàng loạt món ăn vặt lại xuất hiện tạo thành một phố ẩm thực khá tấp nập giữa Sài Gòn.
Khó có thể đánh giá trong các hàng bánh tráng trộn tại đây, quán nào ngon hay dở hơn.
Song nhiều nhất và nổi bật nhất chính là những chiếc xe với bếp than đỏ hồng và hương thơm khó cưỡng của món bạch tuộc nướng. Ảnh: seriouseats.com
Bạn có thể tìm thấy tất cả các thể loại nướng của loại hải sản này như nướng mắm, nướng muối, nướng sa tế, nướng ngũ vị… Tuy nhiên, tỷ lệ gia vị và nước sốt lại là bí quyết riêng của mỗi xe. Điểm trừ duy nhất là bạch tuộc không được tươi. Điểm cộng là không gian thoáng, giá rẻ.
Phố ốc Vĩnh Khánh. Từ khoảng 3h chiều mỗi ngày, ngay khi rẽ từ Hoàng Diệu vào đường Vĩnh Khánh, bạn sẽ bị choáng ngợp bởi số lượng hàng bàn ghế, bếp than và đủ chủng loại ốc trên con phố này. Sự phong phú của nguyên liệu, cách chế biến khiến không ít người, nhất là tín đồ của các món ốc tin rằng “mình có thể tìm thấy tất cả các loại ốc trên đời tại con phố này”.

Phố ốc Thành Thái. Phố ốc Thành Thái kéo dài khoảng 500m từ ngã tư Thành Thái – Tô Hiến Thành.
Tất nhiên, trong hằng hà sa số các quán ốc trên con đường này, mỗi thực khách lại chọn cho mình một quán ốc riêng, hợp vị.

Phố sủi cảo Hà Tôn Quyền. Hơn 30 chục quán ăn trải dài từ đầu đến cuối con đường đều phục vụ sủi cảo khiến Hà Tôn Quyền trở thành con phố gắn với cái tên này.
Các quán ốc ở đây nổi bật về hương vị. Mỗi quán hầu như đều “ủ” cho mình một món riêng để hút khách.
Nếu đủ sức “ăn dạo” một vòng tất cả các quán, bạn sẽ nhận thấy tô sủi cảo giữa các quán gần như không có sự khác biệt về nguyên liệu, thành phần. Tất cả sủi cảo đều có cùng một loại nhân và đều mang đến cho thực khách cảm giác “chung một nguồn hàng”. Tuy vậy, mỗi tô ở các quán lại mang đến hương vị khác nhau khiến dù rất nhẹ, song thực khác vẫn nhận ra quán nào ngon hơn, thanh hơn.
Bí quyết chính nằm ở phần chế biến và pha chế nước dùng. Ngoài việc dùng nước hầm xương ninh trên lửa lớn, mỗi quán có thêm bí quyết về gia vị và cách nêm nếm đi cùng, khiến thực khách dễ dàng nhận ra sự khác biệt.
Phố trái cây đĩa Nguyễn Cảnh Chân. Nhắc đến đường Nguyễn Cảnh Chân (Q. 1), người ta nghĩ ngay đến trái cây đĩa, đến những miếng mứt dừa non sên dẻo, si rô thơm dịu và rau câu phong thủy. Ảnh: Afamily.
Mỗi đĩa thường có từ 5-6 loại trái cây theo mùa, phổ biến nhất là đu đủ, dưa hấu, saboche, mít, thanh long. Mỗi loại được cắt vuông vức, bày trên đĩa, đi kèm là mứt dừa, rau câu. Bên trên trải một lớp đá bào, si rô, và sữa. Người dùng cứ từ tốn thưởng thức từn loại trái cây. Thỉnh thoảng dừng lại, hút một hơi dài phần si rô sữa được đá pha loãng béo mềm, thơm nhẹ. Thành phần giống nhau nên bí quyết hơn nhau ở các quán tại đây là độ tươi của trái cây, tỉ lệ si rô sữa và độ ngọt của mứt dừa. Ảnh: Tầm tay
Phố lẩu cá kèo Bà Huyện Thanh Quan. Là một trong những món lẩu nổi tiếng của đồng bằng sông Cửu Long, lẩu cá kèo là sự hòa hợp trọn vị của những con cá tươi ngon, săn chắc và nước lẩu lá giang chua cay nhẹ làm say lòng tất cả thực khách mọi miền.
Tại phố lẩu cá kèo, ngoài món nhúng dành cho số đông này, bạn còn có thể thưởng thức hàng loạt món ăn khác từ loại cá chỉ nhỉnh hơn ngón tay này một chút là nướng muối, nướng mắm, chiên me…
hemquan1
Điểm nhấn tiếp theo là các món ăn từ cá kèo tại đây có mức giá khá mềm. Một nhóm bạn thưởng thức từ 3 – 4 món sẽ tốn chưa tới 100.000 đồng/người.

5 món đường phố phải ăn ở Sài Gòn

Bài viết của Fred Wilson trên trang backofthebiketours.com cho thấy một góc nhìn sành điệu về ẩm thực đường phố Sài Gòn.

1. Bò bía:

Bò Bía là anh em với món Gỏi cuốn vốn đã nổi tiếng từ lâu. Bạn có thể tìm thấy nó rất dễ dàng khi đi bộ tà tà ở vỉa hè Sài Gòn. Món ăn này là sự phối hợp nhuẫn nhuyễn nhịp nhàng giữa củ đậu, lạp xưởng, tép khô, trứng chiên, hành khô và nhiều loại rau nhợ khác bên trong một cái bánh tráng nho nhỏ.

Bò bía ăn với nước tương pha có rắc đậu phộng rang, và đừng quên cho thêm ớt vào để kích thích khẩu vị.

2. Bánh tráng trộn:

Chúng tôi thường xuyên được hỏi “Món khoái khẩu nhất của bạn ở đây là gì?”, và hầu hết mọi lần tôi đều trả lời: Banh trang tron!. Cũng như nhiều món ăn nổi tiếng trong lịch sử ẩm thực khác, món này được sáng tạo ra ban đầu là để giải quyết một vấn đề: Làm gì với đống nguyên liệu thừa này đây? Vâng, và bánh tráng trộn ra đời! Bánh tráng được trộn với các loại khô bò, xoài xanh, tôm khô, trứng cút, rau răm, ớt, đậu phộng rang, hành khô… và được gắn kết với nhau bằng một loại tương ớt pha, vắt thêm miếng tắc cho dậy mùi.

Sau khi trộn đều, bánh tráng được cho vào cái bịch với đôi đũa bên trong. Và hương vị của nó? Có thể mô tả như là một cuộc công phá mạnh mẽ đến mọi ngóc ngách của vị giác để đưa chúng ta tới tận cùng sự thỏa mãn và sung sướng của thú thưởng thức ẩm thực.

3. Cút chiên bơ:

Người đàn ông ngồi bên vỉa hè kia với cái lò than ngay bên cạnh. Những con chim nhỏ thì được xiên thành xâu và quay vàng trên ngọn lửa. Thỉnh thoảng, họ quết lên con chim chút dầu hoặc bơ, với một ít hương liệu, gia vị bí quyết riêng của họ.

Chim cút trở nên một món ăn hảo hạng khi được chiên ngập trong chảo bơ ngọt, và ăn kèm bánh mì, dưa chua, dưa leo, rau răm. Một số người ngại ngần khi thấy đầu chim vẫn còn gắn liền với cổ, nhưng thật ra không có gì phải xoắn, bạn chỉ cần cắn một phát vào chỗ đó là xong hết.

4. Thịt xiên nướng, hồ lô nướng:

Thịt heo được bán vào tầm 4h sáng ở Sài Gòn, người ta mua về ướp trong 6-8 giờ với mè, mật ong và một số nguyên liệu khác, sau đó xiên thành xâu và nướng trên lửa để thành món thịt xiên nướng.

Hồ lô nướng, giống như loại xúc xích lợn hình tròn có vị ngọt. Tên của món này giống như tên một loại quả bầu ở Việt Nam. Và khi ăn, đừng quên thêm chút tương ớt và dưa chua để cân chỉnh hương vị. Muốn ngon nữa thì uống kèm một ly bia lạnh.

5. Bánh tráng nướng

Món ăn có gốc từ phố núi Đà Lạt, chỉ mới phổ biến tại Sài Gòn gầy đây, và thường được mệnh danh là “Pizza Việt Nam”. Bánh tráng nướng là cái bánh tráng mỏng có đập thêm trứng, bơ, khô bò, hành lá, g, và nhiều thứ nguyên liệu bất ngờ khác tùy theo độ sáng tạo của người bán. Món bánh này đã được bán ở nhiều quán ăn nhỏ hay là bên nhiều hè phố Sài Gòn, vì vậy rất dễ tìm.

Mỹ Lạo (dịch)

9 món ăn phải thử ở Việt Nam

Ba Đầu bếp danh tiếng Ed Lee, Stuart Brioza và Bryan Caswell đã có một chuyến ngao du tuyệt vời tại Việt Nam dưới sự tổ chức của hiệu nước mắm Red Boat. Từ chuyến đi này, đầu bếp Lee – chủ nhà hàng 610 Magnolia và MilkWood ở Louisville, Kentucky – đã liệt kê ra danh sách 9 món ăn mà ông ấy sẽ nhớ nhất, 9 lý do chính để ổng xách ba lô lên và đi. 

1. Phở khô Gia Lai

Phở là món quốc hồn của Việt Nam và được bán ở khắp mọi chỗ từ nhà hàng cho đến những ngã ba, nơi mấy bà già đã chỉnh sửa lại thành một cái nhà bếp dã chiến. Nhưng còn Phở khô, thì nó hơi khác, khi mà tất cả các thành phần từ sợi, nước dùng bò, rau thơm, ớt đều được bày ra riêng. Sau khi ngắm nghía cái cách mà người bản xứ đã dùng để ăn món này, tôi ngộ ra phương pháp ăn ngon lành nhất là mỗi lần ăn thì phải kèm theo một chút nước lèo và thịt để sợi phở nó ẩm, rồi nuốt nó nhanh trong khi hành phi và rau nhợ đang mềm dần khi trụng trong nước lèo. Ồ de! Ở Việt Nam không có tương ớt Con Gà (Sriracha) và bạn sẽ trông giống như thằng hai lúa nếu yêu cầu cái thứ đó – vụ này tôi đã thử.



2. Bún riêu

Món ăn với sợi và nước là cái thể loại cơ bản nhất ở trong ẩm thực đường phố, và một trong những loại sợi nước ngon lành nhất theo ý của tôi, là ở trong một quán nhỏ nhen xiêu vẹo với một vài cái ghế nhựa tí hon bên vỉa hè một con đường trên đảo Phú Quốc. Bryan Caswell, lão này cao mét tám tám và to bự như tiểu bang Texas, nên có một chút gì đó giống như gã khổng lồ đến dự tiệc trà của những Hobbit. Nước dùng – cũng như như trong Phở – là thành phần quan hệ nhất của tô Bún Riêu. Bên trong nó có mấy thứ làm từ tôm khô, cà chua, giò heo và ăn kèm với các gia vị như đinh hương, sả. Nó được ăn chung với bún, thịt quay, cà chua xắt lát. Cái sự tham gia của cà chua trong tô bún này thực là một sự có mặt rất đáng giá vì nó đã đánh bại cái cảm giác ngán ngẩm khi người ta ăn thịt heo béo ngậy. Và một bữa ăn cùng 6 lon bia Sài Gòn như rứa, có giá chỉ 5 đồng Mỹ.



3. Gỏi cá trích

Mấy ông đầu bếp ở khu nghỉ dưỡng Blue Lagoon, Phú Quốc thực là đã dụ dỗ được chúng tôi bằng cái món khai vị nhỏ xinh này. Cá trích tươi rói mới bắt lên, được phi lê một cách chuyên nghiệp, rồi bày trên một cái bánh tráng siêu mỏng cùng với rau xà lách, húng quế, dứa tươi, dừa nạo và nước chanh. Ăn nó bằng cách cuộn lại và chấm trong nước chấm pha từ nước mắm với chanh. Mặn, ngọt, chua, thơm và tất cả phối hợp với nhau để tác động lên khẩu vị, khiến cho nó trở thành miếng ăn không thể quên trong suốt cả tuần.



4. Đậu rồng

Nghĩa của nó là cái loại đậu có hình dáng như con rồng, với bốn cạnh có khứa dễ thương. Vị của nó hơi giống đậu tuyết và măng tây nhưng bên trong lại mọng nước. Hầu như người ta đều chế biến đậu rồng này theo cách xào với nước mắm, hành lá, và một chút xíu chanh. Cái thứ đậu này có khả năng trở thành thứ đậu bá đạo nhất xứ xở Quê Kỳ (Mỹ) nếu mà người ta biết cách nuôi trồng chúng cho ngon lành. Tôi, ít nhất cũng sẽ là một fan trung thành của nó.



5. Bò lá lốt

Thứ lá nguyên liệu hiếm hoi tại Mẽo, nhưng rất phổ biến ở Việt Nam là lá lốt, hay còn gọi là lá lốp. Lá lốt bình thường có nhiều loại vị, nhưng khi đã nướng lên, thì hương vị của nó bỗng dưng biến ảo, trở nên một cái gì đó tương tự như vị củ cải hòa với vị tía tô. Bò lá lốt bao gồm thịt bò ướp với tỏi, nước mém, sau đó bọc trong cái lá lờ ốt lốt này, rồi nướng trên than củi. Sau đó ăn kèm với chút ngò và đậu pộng rang. Đúng lý ra nó được bán kèm trong thực đơn BÒ BẢY MÓN (nghĩa là Bảy kiểu đồ ăn từ thịt bò), nhưng bạn có thể tìm ở trong nhiều hàng quán khác bằng cách hửi coi nơi đó có thoang thoảng cái mùi thơm hấp dẫn không thể lẫn lộn của than và chút chi ngọt ngọt.



6. Đầu gà chiên

Không biết người Việt họ gọi món này là chi, vì mấy hàng quán ở chợ Tân Định bán chớ không có giới thiệu tên. Nhưng tôi đoán là tên của nó không ngoài ba chữ “đầu gà chiên”, hoặc sến hơn một chút thì phải là: “Mũ miện Bóng Tối Ngọt Ngào của Loài Gia Cầm Siêu Dị”, túm lại là không quan trọng. Đơn giản nhưng gây nghiện. Xì dầu đã làm cho lớp da gà ngọt như kẹo. Thịt chỗ cổ thì mềm và gặm một phát là tới phần xương. Mỏ, mắt, óc não và lưỡi,… tất cả giòn tan trong miệng bạn và cảm giác này chắc phải mô tả là “giống như đang ăn bắp-gà-rang-bơ”.



7. Hột vịt lộn:

Món ăn này thường được biết tới với tên balut hoặc hột dzịt lộn. Nó là trứng vịt đã thụ thai và được ấp ở mô đó trong tầm 18-21 ngày, vừa đủ để lòng đỏ trứng phát triển thành một phôi thai với đầy đủ mỏ mắt, thân thể và lông lá. Trứng được luộc trong 20 phút và được dọn ra nguyên trái chưa lột vỏ, kèm theo chút muối tiêu, chanh và rau răm. Có thể tưởng tượng là hương vị của nó sẽ nằm chơi vơi đâu đó ở khoảng giữa trứng và thịt vịt. Và phải ăn mới biết. Nó có hương vị rất là đặc trưng, tôi muốn nói là có dạng như hormonal và thủy sản. Cái miếng ăn của nó thì từa tựa như nhím biển với lòng trắng luộc và mấy thứ dai dai. Có khó nuốt không? Dĩ nhiên! Nhưng muối tiêu đã giải quyết được vấn đề. Món này chắc chắn không hợp với tất cả, nhưng còn với tôi, phải thú nhận là tôi đã được thưởng thức một vị ngon làm từ phôi con vịt.



8. Cơm tấm:

Cơm tấm với thịt heo nướng thì đã quá quen thuộc ở các nhà hàng Việt Nam tại Mỹ, nhưng thú thực là tôi chưa bao giờ ăn được cái dĩa cơm tấm nào ngon như lần này. Sườn nướng được ướp bằng nước mắm, mật ong và tiêu trắng, miếng chả cua được bọc lớp trứng mỏng và phần bì lợn mềm dai quyến rũ. Nhưng cái nổi bật nhất trong món này là cơm: dẻo, ngọt, thơm tho và cấu trúc không đều đặn của gạo tạo nên sự thú vị bất ngờ cho cái miệng. Trong lịch sử, gạo tấm từng được coi là đồ thứ phẩm, chỉ giành cho nông dân nghèo. Nhưng với bàn tay của mình, họ đã biến thứ gạo thứ phẩm này thành một món ăn hết sức gợi tình.



9. Chè vải hột sen.

Phần lớn mấy cái món tráng miệng ở Việt Nam là không làm tôi ấn tượng, nhưng có một món ở quán Cục Gạch tại Sài Gòn đã trở thành một trong những món tráng miệng ngon lành nhất mà tôi được bỏ vô miệng. Món ăn này có bề ngoài thật đơn giản với màu đơn sắc trong một cái chén sứ nhạt nhẽo, với ba thành phần chuẩn không phải chỉnh: vải tươi, hột sen trong nước đường phèn mát lạnh.

Bài và ảnh: theo Ed Lee (foodandwine.com)
Bé Bủm dịch.

Thoáng Hà Nội giữa Sài Gòn

[ MAV ] Nói tới Hà Nội, ta hay nghĩ tới những góc phố yên ả, những quán nước nhỏ xiêu xiêu phủ bởi những tàng cây, những cư dân với nếp sống, thói quen sinh hoạt hằng ngày dường như không bao giờ thay đổi. Tại Sài Gòn, cũng có một nơi gần giống như vậy.

Khu chung cư K300 và khu dân cư quanh đó, gọi chung là khu K300, nằm ở khu phố 4 phường 12 quận Tân Bình, là nơi tập trung nhiều người gốc Hà Nội. Không như những vùng Xóm Mới Gò Vấp, Ông Tạ Tân Bình, Xóm Đạo Quặn 8 vốn nhiều người gốc Bắc nhưng qua thăng trầm ngày tháng đã chịu ảnh hưởng nhiều bởi lối sống Sài Gòn, dân Hà Nội ở K300 do mới tới chưa lâu, nên từ giọng nói cho tới nếp sống của họ không xa Hà Nội là mấy. Cũng những buổi hàn huyên bên ấm trà nóng, những tiếng rít thuốc lào thỉnh thoảng lại phát ra từ một cái điếu cày cũ được chuyền nhau hút. Hàng xóm láng giềng cho dù bận rộn, nhưng gặp nhau không quên câu chào hỏi: “Bác ăn cơm chưa?” “Bác đi làm về đấy à”…

Khu vực này có trung tâm là chung cư K300, không biết có cố ý hay không nhưng tường vách của chung cư đều được sơn màu vàng đặc trưng như ngoài thủ đô. Các quán nước nhỏ bài trí đơn sơ, không mở nhạc ồn ào ngẫu hứng, với thực đơn không có gì độc đáo, nhưng lại là những quán ruột của nhiều người. Nói về đồ ăn, thì nơi đây có khá nhiều những món nổi danh của Hà Nội: phở bò, gà, bún miến ngan, bún chả, cháo tim cật… Các bảng hiệu thiết kế đơn giản, chữ nghĩa gần gũi. Do quán sá bình thường nên giá cả cũng bình dân, không đắt đỏ như các nhà hàng, tiệm ăn sang trọng bán đồ Hà Nội.

Cái điểm khác biệt ở khu vực nhỏ nhoi này, so với hàng nghìn ki lô mét vuông còn lại của Sài Gòn, là không gian sống rất êm đềm dù đây không phải chốn làng quê hẻo lánh, cũng không phải là khu biệt thự cao cấp. Đi vào khuôn viên chung cư, ngồi quán uống nước, cảm giác như được thoát ly khỏi nhịp sống Sài Gòn, hay nói cho bay bổng 1 chút là cảm giác như được bê ra tới Hà Nội. Có thể nghe tiếng lá rụng lác đác dưới những gốc cây bàng, tiếng lá đưa xào xạc từ những bụi bằng lăng, hoa ban trồng quanh đó, chớ không nghe nổi những tiếng máy xe cộ. Quanh khu chung cư là những nhà dân, cũng phần lớn gốc bắc, tỏ ra khác biệt từ cách thiết kế nhà cửa giản dị nhưng bài trí ngăn nắp đâu ra đó, cho tới kiểu nhẩn nha, thích cà kê, sống chậm không việc gì phải vội.

Nghe nói người Hà Nội mới tới đây ở được 20 năm, trước kia nơi đây là khu ao đầm của quân đội. Ngày nay chỗ này nhà cửa đã chất đầy, có ngõ nhỏ, phố nhỏ, hàng quán, công ty, cao ốc… Đó không phải là chuyện lạ ở một miền đất đô thị hóa nhanh như Sài Gòn, nhưng để mang được một mảnh hồn Hà Nội vào tận nơi đây và giữ nó ở yên lại là một chuyện chỉ có những tình yêu Hà Nội sâu đậm mới làm được.

Hãy chọn một buổi sáng sớm, se mát càng tốt, rồi hãy ghé vô gọi 1 món ăn ở K300 có thể là bún ngan, bún dọc mùng hay phở, ăn xong ngồi nhâm nhi ly trà Tân Cương thơm dịu mới pha, ngó ra đường phố lác đác những người tập thể dục kiêm luôn trò chuyện với bạn hữu, bằng chất giọng Hà Nội khó lẫn. Bạn sẽ cảm thấy một luồng không khí Hà Nội đang trôi về, thật nhẹ nhàng lãng đãng.

Bạnh Bư (MAV.vn)

NHỮNG TIỆM BÁNH MÌ VIỆT NỔI DANH THẾ GIỚI

Bánh mì Việt Nam trong thời gian vài năm trở lại đây đã trở thành một cái tên hot trong sổ tay ẩm thực của du khách quốc tế.

Năm 2011, viện đại học Oxford đã chính thức điền “Bánh mì” vào trong cuốn tự điển danh tiếng của họ. Cùng với đó, báo chí nước ngoài đã có nhiều bài viết, thống kê về các tiệm bánh mì ngon nhất Việt Nam, hoặc đưa chúng vào danh sách những món ngon nhất thế giới. Những tiệm bánh mì này có đủ các phong cách, hương vị  từ Nam ra Bắc, và đều có đặc điểm chung: không phải là những thương hiệu bánh mì lớn trong nước.

1. Bánh mì Phượng:

Google dòng chữ “The best banh mi in Vietnam”, bạn sẽ thấy bánh mì Phượng Hội An chiếm hầu hết các kết quả đầu tiên. Trong bài viết “Bánh mì Việt Nam ngon nhất quả đất” trên BBC gần đây cũng nhắc tới bánh mì Phượng. Đầu bếp Anthony Bourdain nổi tiếng của Mỹ trong lần đầu ăn bánh mì Phượng, đã phải thốt lên :”That’s a symphony in a sandwich!” (Quả thực là có cả một bản giao hưởng trong ổ bánh)

Bánh mì Phượng thường được du khách cho vào sổ tay như là một trong những món “bắt buộc” phải thưởng thức ở Việt Nam. Và không chỉ thế, bánh mì Phượng cũng rất hấp dẫn đối với dân bản địa và du khách trong nước. Mỗi ngày, quán bán từ sáng sớm tới khuya muộn mới ngừng. Điểm ngon của bánh mì Phượng là tất cả nguyên liệu đều tự làm với bí quyết riêng, và ổ bánh mì nhìn rất hấp dẫn.

Bên trong ổ bánh mì giá 10 ngàn của tiệm bà Phượng.

Và một đặc điểm dễ thương nữa mà bạn không thể nào không công nhận ở bánh mì Phượng: tuy nổi tiếng thế giới là vậy, nhưng giá chỉ 10k cho 1 ổ bình thường (giá cập nhật năm 2015).

Địa chỉ: 2A Phan Châu Trinh, Hội An, Quảng Nam.

2. Bánh mì vỉa hè 37 Nguyễn Trãi.

Nếu như Bánh mì Phượng là “bánh mì ngon nhất Việt Nam”, thì bánh mì vỉa hè 37 Nguyễn Trãi ở Sài Gòn, là “bánh kẹp ngon nhất thế giới”, đứng đầu bảng trong danh sách “12 món ăn đường phố ngon nhất thế giới”, theo tạp chí du lịch Mỹ Conde’ Nast Traveler.

Bánh mì ở tiệm này là bánh mì thịt nướng. Trong ổ bánh mì, ta thấy thịt được viên tròn, nướng thơm sau khi tẩm ướp kĩ lưỡng và đặt bên cạnh dưa leo, đò chua, ngò, xì dầu… những gia vị đặc trưng của bánh mì Sài Gòn. Giá bánh mì ở đây vào năm 2014 là 20 ngàn/ ổ.

Bánh mì Nguyễn Trãi (ảnh: Saigonamthuc.thanhnien.com.vn)

 

Địa chỉ: Đầu hẻm 37 Nguyễn Trãi, Q1, Sài Gòn.

3. Bánh mì Phố Huế:

Đây là đại diện của bánh mì Hà Nội, một phong cách bánh mì hoàn toàn khác biệt so với hai miền còn lại. Trong bài viết “Bánh mì Việt Nam ngon nhất quả đất” của BBC mô tả về ổ bánh mì này: bánh mì tuy không quá phức tạp, nhưng mọi thứ bên trong nó đều có vai trò riêng: ruốc giúp nước sốt được thấm, pate làm ẩm bánh và bánh nướng giòn để không bị mềm trong thời tiết ẩm.

Phóng viên DAvid Farley ca ngợi: “Ổ bánh mì này nó thực là khác biệt! Độ giòn của lớp vỏ đã dẫn dụ theo cái vị ngon quyện hòa của thịt và gia vị một cách nhẹ nhàng!”.

Bánh mì Phố Huế.

Địa chỉ: 118A Phố Huế, phường Ngô Thì Nhậm, Hai BÀ Trưng, Hà Nội.

4. Bánh mì vỉa hè Nha Trang

Tạp chí National Geographic đã chọn món bánh mì pate ở Nha Trang vào một trong 11 món ăn đường phố ngon nhất thế giới. Tuy vậy tờ báo này không đưa địa điểm cụ thể, ngoài việc chụp và đăng ảnh một hàng bánh mì rất đặc trưng ở thành phố xinh đẹp này:

Bánh mì Nha Trang, ảnh: National Geographic.

Mỹ Mạnh tổng hợp

K300: Góc Huế giữa Sài Gòn

Ẩm thực có thể xếp vào hạng nhất trong những thứ quyến rũ nhất của cố đô Huế, thật vậy, với những người chưa tới Huế thì những tấm ảnh sông Hương núi Ngự hay kinh thành cổ kính xưa có khi không gợi được cảm giác gì, nhưng khi nghe nhắc tới bún bò Huế, cơm hến, bánh bèo, bánh ướt cuốn thịt luộc, bún mắm nêm…rất ít ai tránh khỏi bị nôn nao trong dạ.

Những món đó, thật sự thì không khó tìm ở các nhà hàng rải rác trong Sài Gòn. Nhưng với rất nhiều người, nhà hàng không phải là chỗ thích hợp để thưởng thức những món ăn dân dã. Họ muốn có 1 không gian quán xá thoải mái với chút xộc xệch của bàn ghế và lơ là của người phục vụ. Rồi thì không biết từ bao giờ, khu K300 đã hình thành nên một tổ hợp quán xá Huế để đáp ứng cho nhu cầu đó.

K300 là khu vực quân đội, nằm trên đường Cộng Hòa, thuộc quận Tân Bình. Vào chốn này tìm đường A4 đi thẳng tới gần hết đường, là sẽ gặp khu ẩm thực Huế với những bảng hiệu: O Lan, O Nhớ, Huế Thương, Thanh Trà, Anh Mãi… nhưng cho dù không để ý bảng hiệu thì vẫn phải biết được một chút gì rất Huế đang lơ lửng quanh đây, qua mùi khói tỏa ra từ những bếp lò. Đó là mùi thơm đậm đà của bún bò, dịu dàng của bánh canh, nhưng cũng có cả mùi tanh tao khêu gợi của hến. Bún bò Huế là món quá quen thuộc, nhưng ăn ở đây thì hơi khác, do chính người Huế nấu, hình như là nấu cho người Huế ăn, nên hương vị nhẹ nhàng hơn, mà tô bún cũng khiêm tốn hơn.

Không nổi danh bằng bún bò huế, nhưng món trụ cột ở khu vực này lại là bánh canh cá lóc. Các quán Anh Mãi, O Nhớ, Huế Thương được dân tình yêu mến bởi món bánh canh này. Bánh canh Huế khác bánh canh Sài Gòn ở chỗ sợi vuông, làm từ bột gạo trộn bột năng, cá lóc thường dùng loại cá đồng, bỏ hết xương, để từng miếng bự sắp lên tô nước cái lẫn lộn sóng sánh sền sệt, sau đó rắc hành một lớp xanh rì. Khi ăn phải rắc tiêu và hơi nhiều ớt bột thì mới ngon, mới cay, mới đậm đà vị Huế. Kiểu bánh canh này mới ăn thấy lạ, nhưng khi đã thấm rồi mới thấy thật sướng bụng. Ăn xong nếu chưa no, thì kêu thêm dĩa bánh khoái, nem lụi, bánh bèo, nậm, lọc, len cho chặt dạ dày, cắn thêm miếng vả giòn, khế chát, miếng ớt hiểm cay túa mồ hôi hột… toàn những thứ nhỏ nhỏ mà khó quên.

Nói món Huế mà không nói tới hến là một sự thiếu sót. Người Huế làm được nhiều món ngon từ hến: hến trộn, hến xào, cơm hến, bún hến. Đúng điệu phải ăn bún hến, cơm hến vào buổi sáng, lúc đó bụng dạ còn phơi phới tươi nguyên, mới có thể hòa trộn ưng ý những cái lạt lẽo của cơm nguội, mặn mòi của mắm ruốc, cay xè của ớt và hương vị khó tả của hến, vô nhau, làm thành một thứ có thể chui vô hết mọi ngóc ngách của khẩu vị loài người. Tuy chỉ là những món dân dã rẻ tiền, nhưng cơm hến, bún hến, hến trộn trường tồn theo năm tháng, vẫn giữ nguyên nét giản dị của mình.

Đó là nói trên lý thuyết, còn thực tế thì tại khu này hiếm có quán hến nào có thể làm vừa lòng những người khó tính. Là vì hến không phải lấy từ cồn Hến ở sông Hương, rau cũng mua từ các chợ Sài Gòn, lá to bản và nhạt mùi… Nhưng ai dễ chịu thì thấy chừng đó là ổn rồi, ít ra cũng có một nửa hương vị Huế mà không cần phải đi thêm 1000 km.

Từ chiều đến gần nửa đêm, khu vực này rất đông đúc với những khách ruột. Từ trẻ tới già, từ bia tới nước ngọt, không gian trở nên phù hợp với những người sôi nổi. Lúc này cũng là lúc các món hột vịt lộn xào me, chân gà muối ớt…đi vào các bàn ăn để làm hài lòng khách ẩm thực Sài Gòn.

Nói chung muốn tìm một nơi giống Huế giữa Sài Gòn hay bất cứ nơi đâu trên thế giới này là điều không thể. Khách tới đây để ăn chơi, để đổi khẩu vị, hay để ôn lại một vài hương vị Huế xưa đã trở thành kỉ niệm. Nhiều người thậm chí không tới để ăn, chỉ là dạo một vòng quanh khu ẩm thực để đọc thầm những bảng hiệu O Nhớ, Huế Thương, rồi vội vàng đem những khoảnh khắc Huế chóng tan ấy ra về.

Mỹ Mạnh (MAV.vn)

 

Ký giả BBC: “Bánh mì Việt Nam ngon nhất quả đất”

Mấy ngày trước, BBC đã cho đăng bài viết của ký giả  David Farley về Bánh mì Việt Nam, bài viết này được nhiều người quan tâm, nên chúng tôi xin dịch lại để mọi người cùng đọc chơi:

 

PHẢI CHĂNG BÁNH MÌ LÀ LOẠI BÁNH KẸP THỊT NGON NHẤT QUẢ ĐẤT?

– David Farley-

Bác tài cho xe dừng lại trên Phố Huế đông nghẹt và chỉ cho tôi cái tiệm bánh mì bên kia đường, nó nằm èo uột bên những tòa nhà 4-5 tầng. Tôi rời xe và băng qua hàng trăm cái xe máy bấm còi ì èo, trong khi xe hơi thì xả khói tung tóe, và cuối cùng cũng qua được đường.

Tôi đã tới ngay tiệm Bánh Mì Phố Huế, tên cửa hàng thực đơn giản: chính là tên con đường nó đang ở. Hầu như ai cũng kêu tiệm Bánh mì Phố Huế là ngon nhất Hà Nội. Tiệm này có từ năm 1974, và họ đóng cửa bất cứ khi nào hết nguyên liệu. May cho tôi quá! Đến vào lúc 7h tối thứ Bảy mà tiệm vẫn còn bán.

Bánh mì, giải thích ra là bánh làm từ bột mì. Đó là sự kết hợp ngon lành một cách phong phú dào dạt giữa thịt heo, patê và rau (cà rốt, ngò, dưa leo…vv), được nhồi trong một ổ bánh mì kiểu Pháp mềm nhưng giòn. Tùy theo vùng miền, mà bánh mì còn có thể nhồi thêm thịt heo muối, xúc xích heo và các loại rau nhợ khác.

Bánh mì là sản phẩm của sự giao lưu văn hóa và ẩm thực. Cái sự này không phải có từ những cái xe tải thức ăn, ảnh trên Instagram hay Twitter, mà có từ năm 1887, cùng với việc người Pháp đem theo chủ nghĩa thực dân và thành lập Đông Dương thuộc Pháp. Cái bánh lúc đó, chỉ đơn giản là bánh mì Pháp (Baguette) nhồi pate và bơ. Tới độ 1954 khi người Việt đẩy Pháp ra khỏi bờ cõi, cũng là lúc họ cải tạo lại ổ bánh mì cho ra cái riêng của họ, bằng thịt heo, rau dưa và kết quả là cái loại bánh mì chúng ta đang biết.

Cả thế giới chẳng ai biết tới loại sandwich thần thánh này, mãi cho đến khi kết thúc chiến tranh Việt Nam năm 1975. Những người di cư sang Quê Kỳ, Châu Âu và Úc đã ôm ra biển lớn những công thức nấu ăn của miền Nam Việt, bao gồm cả món bánh mì đặc sản của họ. Cũng bởi vậy: nếu ăn bánh mì ở hải ngoại, chính là bạn đang ăn bánh mì theo khẩu vị miền Nam, với cái ổ to tướng, nhiều loại rau củ hơn, và có nhiều ơ tờ ớt.

Kỳ cục là, tôi đã mê mấy ổ bánh mì hải ngoại hơn là những ổ bánh mì trong nước Việt. Khi ăn thử một cái bánh mì ở Sài Gòn vài năm trước, tôi đã gặp phải một ổ bánh mì cũ với phần nhân siêu keo kiệt bao gồm một lớp patê mỏng lét, vài lát thịt nguội, và rau thì thuộc thể loại chẳng có gì đặc biệt. Tôi đã cạch bánh mì bản xứ từ sau cái ổ đầu đời đó. Lúc đó tôi phải chấp nhận rằng mình đã được ăn những ổ bánh mì ra hồn hơn ở New York, thậm chí là Minneapolis! Là tôi bị hoang tưởng? Có thật là bánh mì ở ngoài Việt Nam thì ngon hơn trong nước chăng? Tôi phải tìm ra câu trả lời! Liệu lòng tin của tôi đối với bánh mì trên chính quê hương xứ sở của nó có được phục hồi? Liệu có thực sự nó là loại sandwich ngon nhất thế giới?

Đi cùng với tôi tới tiệm bánh mì Phố Huế, là Geoffrey Deetz – một đầu bếp và chuyên gia ẩm thực Việt Nam đã sống tại đây 15 năm -, ổng đang hỏi người bán bánh mì về các thành phần của nó. Còn tôi thì đang nhận lấy ô bánh mì từ tay người bán, ổ bánh mì thân thương được bọc bằng giấy ăn và cọng thun. Tôi banh ổ bánh mì ra để ngó tổng thể các thành phần nội dung ở trỏng: thịt heo, xá xíu heo, chà bông, patê, ngũ vị hương và bơ. Người ta rưới lên trên đó một loại nước sốt thịt có lẫn ớt. Thật ngộ là tôi đã không thấy ở trong ổ bánh mì này bất kì loại rau củ nào tôi đã từng thấy ở bánh mì Sài Gòn và bánh mì Hải ngoại. Deetz day đầu qua nói với tôi: “Bánh mì ở Hà Nội hắn đơn thuần như rứa đó! Chớ nếu mà đưa cho dân Hà Nội cái loại bánh mì nhiều kiểu rau củ như ở các nơi khác, chắc là họ sẽ tung lên trời như bắn pháo hoa!” :))

mav018

Bánh mì phố Huế, Hà Nội.

Đỡ cái là, tôi đã không tung nó lên trời. Cái ổ bánh mì này nó thiệt là khác biệt quá đi! Độ giòn của lớp vỏ đã dẫn dụ theo cái vị ngon quyện hòa của phần thịt và gia vị một cách nhẹ nhàng đứng đắn. Tôi thích nó thiệt rồi!

“Dân Hà Nội họ hông có thích cái sự pha trộn phức tạp hỗn độn tùng phèo đâu đó mà!” – Deetz nói tiếp. “Nhưng cái gì cũng có lý của họ! Chà bông để ngấm nước sốt, pa tê làm miếng bánh mì khi cắn ra được mềm mại, còn ổ bánh mì nướng giòn thì hợp với thời tiết ẩm như ở Việt Nam lắm đó mà!”

Trong mấy ngày chu du ở Việt Nam, tôi cũng đã ráng kiếm cho được một ổ bánh mì Hội An, cái thành phố được UNESCO xếp loại di sản thế giới ở mép biển miền Trung. Ở một cái địa bàn nổi tiếng với đất đai phì nhiêu và cây cỏ um tùm, tôi không lấy làm lạ lùng chi khi mà thấy cái ổ bánh mì nó được nhét đầy ắp rau củ quả.

Cũng như hồi ở Hà Lội, tôi đã hỏi hết mọi người về cái nơi bán bánh mì được ưa chuộng nhất. Và câu trả lời đồng loạt là BÁNH MÌ PHƯỢNG (2B Phan Châu Trinh), một cửa hàng nhỏ chút chun ở trong lòng phố cổ. Tôi kêu một ổ bánh mì truyền thống, cái kiểu mà trong quan niệm của tôi, nó bao gồm “bánh mì, thịt heo, jambon, pa tê”. Nhưng rốt cuộc họ đã làm cho tôi cái ổ có nhiều thứ hơn: dưa leo xắt lát dài, ngò tươi, cà rốt ngâm, mấy miếng cà chua nhìn rất đã. Tiếp đó là họ rưới tương ớt lên, cùng với hai kiểu nước sốt do họ làm: một cho thịt nóng và một cho thịt nguội.

Bánh mì Phượng, Hội An.

Cái nguyên liệu quan trọng để làm nên một ổ bánh mì ngon, trước hết, là cái bánh mì bọc ngoài. Ổ bánh mì lởm, vừa cứng khô, sẽ làm hỏng bét tất cả. Bánh mì Phượng, nướng ngay tại cái lò ngay cửa, thực là rất mềm mại ở phần ruột, trong khi vẫn giòn tưng ở lớp vỏ bên ngoài. Chu choa! Thịt heo hảo hạng, hai loại nước sốt thịt và một chút ngạc nhiên khi thấy cà chua và đu đủ ngâm, và tôi đã có cái bánh sandwich siêu ngon ở trong tay.

Tính ra tôi đã xơi tái khoảng 15 ổ bánh mì trong hơn 2 tuần ở Việt Nam. May cho tôi là tôi đã được ăn những cái bánh mì ngon hơn so với cái bánh bản xứ tôi đã từng ăn. Cái bánh mà tôi đã thử ở Sài Gòn mấy năm về trước – cái bánh đã khiến tôi phải chia tay trong nước mắt với bánh mì một thời gian – thì ra chỉ là một sự hên xui, một tai nạn.

Tôi bỗng nhớ đoạn đối thoại trong phim The Simpsons, cái đoạn mà Homer thắc mắc lo âu trước việc con gái mình, Lisa, trở thành người ăn chay:

“Rứa còn thịt heo muối?” Homer hỏi.
“Ứ!” Lisa nói.
“Giăm bông heo?”
“Ứ!”
“Sườn heo?”
“Ứ!” Lisa nhõng nhẽo. “Ba ơi! Tất cả những cái đó thì có khác chi nhau, chúng đều làm từ một con vật là con hờ eo heo đó mà!”
“Ờ ha! Quá chuẩn!” Homer nói. “Tuyệt vời, bá đạo, chỉ một loại con vật!”

Sự kết hợp giữa nhiều thứ từ thịt của một con vật là con heo, với rau củ tươi và được nhét hết vô một ổ bánh mì giòn đó, làm tôi phải thốt lên: “Sao một cái bánh mì kẹp mà nó quá thần thánh, quá ảo diệu đi!”

Trần Khiêm dịch (MAV.vn)

Sài Gòn, ẩm thực và cà phê trên báo Anh

(DĐDN) – Đây là cà phê, nhưng không phải là cà phê như những gì chúng ta đã biết. Ở TP HCM, Nicola Graydon đã học được cách yêu loại nước uống được xem là nguồn năng lượng của quốc gia này.

Một quán cà phê, hàng ăn uống vỉa hè khiêm tốn luôn là lựa chọn ưa thích của người Việt Nam. Ảnh: Alamy.

 

Điều đầu tiên mà bạn cần phải học khi lần đầu đến TP HCM chính là cách băng qua đường. Đây là một thử thách đầy khó khăn, đòi hỏi bạn phải có một kỹ năng giữ cân bằng tốt trong trạng thái điềm tĩnh, quan sát xung quanh thật tinh tế và bước về phía trước một cách dè chừng.

Thật chóng mặt khi bước xuống dòng xe tấp nập đang di chuyển mà người điều khiển chúng đang giấu gương mặt với những cảm xúc sau cái khẩu trang và mũ bảo hiểm. Phải mất một lúc lâu để bạn khám phá ra đó là điệu nhảy của cho và nhận; Những người lái xe sẽ vây xung quanh bạn. Có lẽ đây chính là bản chất của thành phố này.

Đây là một thành phố – nơi cho bạn cảm giác về tương lai tươi sáng. Những tòa nhà chọc trời nhô lên khỏi mặt đất, phá hủy khu phố truyền thống. Tuy nhiên, bạn vẫn có thể thấy dưới chân một trong những khối thép và thủy tinh kiên cố ấy có một bà cụ đang ngồi, làn da mỏng manh như bánh tráng đang bán phở từ gánh hàng đã cũ, như thể không có gì thay đổi.

Cách tốt nhất để bạn chiêm ngưỡng sự thú vị này chính là ngồi trên ban-công của vô số quán cà phê nằm rải rác trong thành phố. Bằng cách này, bạn sẽ được nằm ngoài cuộc cạnh tranh nhưng vẫn có thể quan sát dòng người hối hả bên dưới. Bạn cũng sẽ được thưởng thức nước giải khát để bù đắp lại phần nào năng lượng đã bị tiêu hao. Thành phố này là một trong những trung tâm thương mại cao cấp nhất của Đông Nam Á trong 20 năm qua.

Trên sân thượng của quán cà phê L’Usine – một quán cà phê kiểu Pháp nhìn hướng ra Nhà hát Thành Phố, tôi gọi món cà phê truyền thống của Việt Nam được biết với tên “Ca phe sua da” gồm có “ cà phê, sữa và đá”. Đó là loại cà phê đen được nhỏ giọt từ cái phin kim loại đặt bên trên một chiếc cốc có chứa sẵn ¼ sữa đặc có đường, muốn thưởng thức, bạn hãy khấy đều lên và đổ hỗn hợp cà phê và sữa vào ly có đầy đá viên.

Lúc đầu, tôi không thể chịu nổi kiểu ngọt ngấy của nó, nhưng sau ba ngày tôi trở nên nghiện cái vị ngọt theo sau cái cảm giác tươi mát trên đầu lưỡi. Cà phê sữa đá hoàn toàn phù hợp với khí hậu có độ ẩm cao ở thành phố này mà không kiểu pha chế cà phê bình thường khác có được.

Cà phê xuất hiện tại Việt Nam vào cuối thế kỷ 19 do người Pháp đem đến nhưng đất nước này nhanh chóng trở thành quốc gia xuất khẩu cà phê lớn trên thế giới. Vùng đất Tây Nguyên của Việt Nam đã góp phần quan trọng cho thành quả này. Ngày nay, Việt Nam đã đưa cà phê lên tầm cao mới trong lĩnh vưc ẩm thực – thậm chí ngành dược phẩm

Tại quán Cà phê Trung Nguyên – thương hiệu cà phê Việt Nam được ví tương đương với Starbucks có một chuỗi các quán cà phê trong thành phố – bạn có thể chọn cho mình thức uống yêu thích trong thực đơn dài đến 5 trang. Chuỗi quán theo đuổi phong cách sang trọng với những hàng ghế sofa dài mang nét đặc trưng của thập niên bảy mươi và có màu sắc chủ đạo là đỏ nâu. Khách hàng quen thuộc của chuỗi quán Trung Nguyên phần lớn là thanh nhiên trẻ và doanh nhân đến thưởng thức cà phê và mong muốn qua ly cà cà phê khơi dậy cho họ niềm cảm hứng.

Tại chuỗi quán Trung Nguyên, bạn có thể khám phá những nền văn hóa cà phê đặc biệt từ của Ý, Nhật Bản, Thổ Nhĩ Kỳ và Ethiopia. Tuy nhiên, cà phê Việt Nam là điều tuyệt vời, xứng đáng cho chúng ta khám phá hơn cả. Các sản phẩm cà phê được phối trộn từ những loại hạt cà phê khác nhau theo một công thức đặc chế riêng của Trung Nguyên và có những cái tên thực sự đặc biệt như: “Thành công”, “Sáng tạo”, “Khám phá” và “Tư Duy”

Tôi đã chọn “Passiona” – loại cà phê dành riêng cho phái đẹp, được giới thiệu rằng uống thứ cà phê này sẽ duy trì làn da hoàn hảo và một đời sống tinh thần “đầy đam mê và thành công”. Tôi đã uống rất nhiều, không nhất thiết vì lời quảng cáo ban đầu nhưng thực sự vị của cà phê hòa tan Passiona rất ngon. Được biết, Passiona là sản phẩm cà phê được nghiên cứu và phát triển trong suốt 9 năm, bao gồm một số thành phần có lợi cho cơ thể như: collagen, vitamin PP (chống khô da) và các loại thảo mộc Phương Đông quý hiếm.

Không gian quán cà phê Trung Nguyên tại TP HCM. Ảnh: Alamy.

 

Tại một quán ăn lề đường của ông Huỳnh, tôi thưởng thức món phở bò tái dưới ánh đèn neon và nhận ra rằng dù có bao nhiêu tòa nhà cao tầng chọc trời, bao nhiêu sự vận động chuyển hóa đi chăng nữa thì quá khứ của Việt Nam vẫn tồn tại bên những món ăn truyền thống giản dị của đất nước này – trong tô phở bốc khói bên góc phố, tại những khu chợ bày bán cá tươi, trong những quầy hàng gạo với sự hiện diện của hàng chục giống khác nhau và cả trong những cửa hàng bày bán các loại thảo mộc tươi đâng vào mùa thu hoạch. Theo ông Huỳnh giải thích, rất ít người Việt Nam sở hữu tủ lạnh bởi vì họ mua tất cả mọi thứ tươi mới từ chợ. Dù giàu hay nghèo, họ thích ăn tại những quán ăn đường phố, trên những ghế nhỏ và nhất là những quán ăn sử dụng công thức gia truyền qua nhiều thế hệ. Vì vậy, tôi đã được tận mắt chứng kiến hình ảnh những chàng thanh niên hiện đại, tai nghe phone phát ra từ điện thoại di động, đậu xe máy trên vỉa hè, ngồi xuống một chiếc ghế và thưởng thức những món ăn giống như người bà của họ nấu ở nhà.

Những gánh hàng rong. Ảnh: Alamy

 

Tôi mua ly cà phê sữa đá cuối cùng tại một quán cà phê vỉa hè bên ngoài Bảo tàng Chứng Tích Chiến Tranh và uống cạn nó dưới bóng của một chiếc xe tăng cũ với Lou – một phụ nữ Việt Nam vẫn luôn trăn trở vì cuộc chiến. Cô bị thất lạc với gia đình khi còn là một đứa bé và được một người lính Pháp đào ngũ khỏi quân đội Mỹ nhận nuôi. Cô đã theo người đàn ông này đến sống tại Pháp và phải mất 30 năm sau mới tìm thấy con đường để tìm về với gia đình của mình. Các chuyến tham quan đến bảo tàng luôn gợi lại những kỷ niệm buồn trong cô, người ta đã phải đổi tên cô theo giống tên nước ngoài để bảo vệ cô trước những kỳ thị vì cô bị xem là “tạp chủng”. “Mọi người ở đây đều có một câu chuyện để kể”, cô nói với tôi. “Mọi người đều có người thân đã khuất và có nhiều người đã phải sống với sự xấu hổ, mặc cảm. Họ đã chiến đấu và chém giết lẫn nhau. Tại đây không ai nói về chiến tranh nữa, như thể nó đã qua, nhưng nó không phải là sự thật . Nó sống mãi trong sự im lặng. ”

Với cuộc sống ồn ào tại TP HCM, mỗi một người đều có một cuộc sống riêng, vội vã trôi đi giữa những âm thanh náo nhiệt vang lên từ cuộc sống hối hả. Việt Nam đã trải qua nhiều cuộc chiến tranh và lần lượt bị xâm chiếm bởi Trung Quốc, Nhật Bản, Pháp & cuối cùng là Mỹ. Do đó, ở thành phố này vẫn tồn tại nhiều bảo tàng lưu giữ những hình ảnh, chiến tích đấu tranh, hoặc qua những lời kể đầy vẻ tự hào của những người đã từng trải qua nhiều cuộc chiến tranh thần kỳ đó.

Tuy nhiên, Lou không nói nhiều về những điều đó. Không làm bất cứ điều gì. Cả hai chúng tôi bắt đầu tận hưởng mùi vị tuyệt vời, ngọt ngào của ly cà phê sữa đá. Từ đó, chúng tôi hiểu được giá trị của sự đau thương, mất mát của họ đã từng trải qua là điều không dễ dàng gì.

Về làng nem Thủ Đức

Nói tới những món ăn nổi danh nhất của đất Sài Gòn, không thể không nói tới nem Thủ Đức. Trong văn học truyền miệng, mỗi lần nem Thủ Đức xuất hiện, nó đều mang một dáng vẻ tự hào: Đi đâu mà chẳng biết ta, ta ở Thủ Đức vốn nhà làm nem… hay như câu: Biên Hòa có bưởi Thanh Trà, Thủ Đức nem nướng, điện bà Tây Ninh.

Đất Thủ Đức là để chỉ các quận Thủ Đức, quận 2, quận 9 bây giờ. Xưa là một vùng rộng lớn, cảnh vật nửa quê nửa chợ, phù hợp với các trò ăn chơi tiêu khiển của khách du đãng thập phương: “Xứ Thủ Đức năm canh thức đủ“, cái câu ấy nửa giỡn nhưng cũng nửa thiệt. Thủ Đức có suối Xuân Trường, suối Lồ Ồ, có nhiều vườn lài vườn ngâu, là những chốn vui thú ngoạn cảnh được ưu tiên thời ấy, còn ven chợ Thủ Đức lại có nhiều quán xá để la cà, với đủ loại món ăn chơi, trong đó dĩ nhiên nemThủ Đức là đại diện tiêu biểu.


Một cửa hàng bán đủ loại nem ở gần chợ Thủ Đức

Để đáp ứng cho nhu cầu của khách đối với món nem danh tiếng, xứ Thủ Đức đã từng có tới hàng trăm lò nem, mà điểm tập trung đông nhất là ven chợ Thủ Đức. Mỗi lò nem có bí quyết riêng, nhưng cũng có những nguyên tắc chung để có thể cùng nhau giữ gìn thanh danh làng nghề. Những nguyên tắc chung đó là sự cẩn thận trong các khâu chọn thịt, chế biến. Thường là phải chọn thịt ở mông con heo, khi ướp không bỏ hàn the và không bỏ quá nhiều gia vị, khi gói thì gói bằng lá vông chứ không phải lá ổi hay lá chùm ruột, trước hết là để bảo quản lâu hơn. Nem làm thủ công, các gia vị để ướp thường được chọn kĩ lưỡng, như muối phải là muối Phan Thiết, rượu phải rượu ngon, đường phải là đường tinh luyện.

Nhờ những nguyên tắc đó, cộng với một số kinh nghiệm, bí quyết gia truyền của từng nhà, miếng nem Thủ Đức được cho ra lò, khi tới mặt thực khách đã là những miếng mồi nhậu hồng tươi, chắc mà không cứng, thơm mà không nặng mùi, khi cắn vô cảm thấy vừa dai vừa dòn, vị chua cay mặn ngọt quyện hòa vô nhau rất đã.

Nhiều lò nem dựng gần nhau, tạo thành một làng nghề, gọi là làng nem Thủ Đức. Làng nem này cung cấp nem cho khắp các quán nhậu Sài Gòn, mà cũng ra tới các tỉnh miền đông tây, dễ dàng cạnh tranh với nem nổi tiếng các xứ khác như nem Lai Vung, nem Chợ Huyện. Trên phần sân nhà, thì nem Thủ Đức lấn át nem Bà Điểm, nem Gò Vấp… Các quán xá ở quanh chợThủ Đức xưa luôn bày biện đầy những món nem có thể làm mệt cái bao tử của bất kì người ăn mặn nào: từ nem chua lột ra ăn liền, tới nem chưa chua đem nướng, hay nem xắt nhỏ cuốn bánh tráng ăn với rau sống… Người ta tới Thủ Đức, thường ghé vô các quán này ăn nem, thỏa mãn, nhưng chưa xong chuyện, lại còn phải mua mấy đùm về làm quà biếu, để chứng tỏ với bà con là cái món mà mình và các bậc tiền bối vẫn hay ca ngợi kia không phải hữu danh vô thực.

Nem Thủ Đức xưa uy danh là thế. Làng nghề xưa nhộn nhịp là thế. Những câu chuyện kể về nem Thủ Đức xưa kia khiến người ngày nay khó mà cầm lòng, khiến nhiều kẻ phải chạy ra chợ Thủ Đức một chuyến để thưởng thức nó, hay ít ra cũng để biết làng nem Thủ Đức bây giờ ra sao.


Cơ sở nem Bà Chín nổi tiếng Q9.

Bây giờ, làng nem Thủ Đức vẫn còn dễ tìm, nhưng so với những gì đã được người xưa kể lại, thì rất là nhạt nhòa. Trên các con đường quanh chợ Thủ Đức, như Kha Vạng Cân, Dương Văn Cam, Lê Văn Tách, nay chỉ thấy khoảng chục lò nem còn hoạt động. Đó là các lò nem dày dặn kinh nghiệm, chất lượng đã được các chuyên gia nhậu nhẹt xác nhận: Tư Hoàng, Năm Hiếu, Thiên Hương Viên,… Dạt qua phường Hiệp Phú Quận 9, có lò nem Bà Chín có vẻ là lò nem Thủ Đức lớn nhất đang tồn tại.

Như vậy làng nem Thủ Đức nay chỉ còn rải rác vài dấu vết. Đây không phải điều quá bất thường đối với nhiều người, vì hiện nay tại Sài Gòn cũng như các tỉnh khác, luôn có không thiếu những cơ sở làm nem theo kiểu công nghiệp, nem tuy không ngon bằng nhưng được cái rẻ hơn loại nem cổ truyền làm bằng tay của người dân Thủ Đức. Và rồi cũng không mấy ai lấy làm lạ khi lâu lâu lại thấy có người lên tiếng kêu gọi cứu lấy làng nem Thủ Đức.

Cứu được làng nem hay không thì còn phụ thuộc vào nhiều thứ trên đời. Người kêu cứu, người hành động, người đứng ngó, nhưng chắc không ai là muốn chứng kiến cảnh món quà nhậu danh tiếng nhất nhì xứ Sài Gòn phải trở lui vô miền ký ức, khiến cho những câu thơ ngộ nghĩnh về nem Thủ Đức đời xưa lại trở thành những tiếng thở dài của dân nhậu đời sau.

Bạnh Bư (MAV.vn)

10 MÓN ĂN VẶT PHẢI THỬ Ở SÀI GÒN

 Sài Gòn nổi tiếng là thành phố có nhiều món ăn ngon, phong phú về chủng loại. Tính riêng các món ăn vặt, Sài Gòn đã có một danh sách dài những món độc đáo được nhiều người ưa thích như Bột chiên, bánh tráng trộn, gỏi bò…

Một trong những niềm vui còn sót lại của dân Sài Gòn có lẽ là lúc nào cũng được ăn phủ phê những món ngon lành. Cứ ra đường phố Sài Gòn, bạn sẽ bắt gặp hằng hà sa số hàng quán bán đồ ăn. Món chính ngon, mà món vặt cũng ngon. Nếu là lần đầu tiên bạn đặt chân đến Sài Gòn, bạn nhất định phải thử qua những món trong danh sách dưới đây.

1. Ốc

Lê la mấy tiếng đồng hồ ở Sài Gòn vào đêm mà chưa một lần bước vào quán ốc, gọi cho mình thố nghêu hấp xả, sò điệp nướng phomai, càng ghẹ rang muối ớt, sò lông nướng mỡ hành… thì nghĩa là bạn chưa thật sự hiểu Sài Gòn. Ốc được xem là món ăn không thể thiếu của người Sài Gòn. Có hàng trăm quán ốc mọc lên như nấm ở Sài Gòn và quán nào cũng đông nghẹt khách. Mỗi quán đều có riêng cho mình thực đơn đa dạng. Ốc Sài Gòn tươi roi rói, nêm nếm đậm đà và ăn hoài không ngán.

Càng ghẹ rang muối ớt, sò lông mỡ hành, sò huyết xào me hay chem chép nướng đều là những món không thể bỏ qua khi ngồi vào quán ốc. Ảnh: Đan Thảo

Giá ốc cũng dao động từ 20.000 đồng một đĩa dành cho quán bình dân đến 150.000 đồng một đĩa cho quán có tiếng hơn. Bạn có thể tham khảo một số quán ốc như ốc Xuân Hón trên Lê Thị Bạch Cát, quận 11; ốc Thành Long trên Trương Định, quận 3; những quán ốc ở quận 4 và quận 8.

2. Bánh tráng trộn

Bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn, bánh tráng nướng là ba món bánh tráng khoái khẩu của giới trẻ Sài Gòn. Có giá dao động từ 10.000 đồng đến 15.000 đồng, bánh tráng trộn được bán dọc những con đường Sài Gòn. Những chỗ bán ngon và có tiếng thường rất đông người mua.

Bên cạnh bánh tráng trộn, bạn còn có thể ăn bánh tráng cuốn chấm sốt me, bánh tráng nướng thơm ngon. Ảnh: Đan Thảo

Bánh tráng được xé nhỏ, cho thêm hành phi, sa tế, mỡ hành, đậu phộng, trứng cút, khô bò, xoài và rau răm, trộn đều lên trong bịch. Mỗi nơi bán sẽ có cách biến tấu riêng, mang vị đặc biệt. Bánh tráng trộn, bánh tráng cuốn có thể được mua mang đi, còn bánh tráng nướng thường được ăn tại chỗ để giữ độ nóng giòn.

3. Gỏi khô bò

Với vị ngọt của nước bò, giòn của đu đủ, gỏi khô bò cũng là món yêu thích của người Sài Gòn. Có giá khoảng 15.000 đồng đến 18.000 đồng một đĩa, nhiều bạn trẻ khi nhạt miệng thường kéo nhau đi ăn gỏi khô bò. Nơi bán gỏi khô bò ngon nổi tiếng nhất có lẽ là ở công viên Lê Văn Tám, quận 3.

Nhờ sợi đu đủ xắt nhỏ, nước chấm chua ngọt đậm đà và bánh phồng giòn rụm mà gỏi khô bò ở công viên Lê Văn Tám lúc nào cũng đông khách. Ảnh: hcmc

Khi đến nơi, sẽ có người mang ra một miếng lót để bạn ngồi quanh gốc cây. Sau khi gọi món, một người sẽ mang đĩa gỏi khô bò ra cho bạn. Gỏi khô bò ở công viên Lê Văn Tám chỉ là quán vỉa hè nhưng đã tồn tại chục năm. Ở đây người bán cho thêm vài miếng bánh phồng giòn lên trên đĩa khô bò nên vị lạ không lẫn vào đâu được.

4. Phá lấu

Đối tượng thích món này nhất ở Sài Gòn phải kể đến những bạn sinh viên – học sinh và giới trẻ nói chung. Phá lấu có nhiều loại như phá lấu heo, gà vịt, phá lấu bò. Tuy nhiên, phá lấu bò là món được ưa chuộng hơn cả. Một chén phá lấu bò gồm lá sách, khăn lông, lách, gân…

Khi đói bụng mà được ăn một chén phá lấu nóng hổi cùng với ổ bánh mì vàng giòn thì không điều gì thích bằng. Ảnh: Đan Thảo

Thông thường ăn phá lấu sẽ kèm với bánh mì chấm, hoặc mì gói. Giá một chén phá lấu, mì phá lấu ngon tầm 15.000 đồng đến 30.000 đồng. Bạn có thể ăn phá lấu ở phá lấu Xóm Chiếu, quận 4; bánh mì phá lấu nổi tiếng khu quận 4 nằm ngay ngã tư Hoàng Diệu và Lê Quốc Hưng.

5. Trà sữa

Khắp ngóc ngách Sài Gòn, nơi nào cũng bán trà sữa. Mỗi tiệm trà sữa lại có một vị nước pha riêng. Bạn bè đi cùng nhau ngại vào quán ngồi thường ghé vào quán trà sữa chọn lấy một ly và cầm theo. Trà sữa phổ biến nhất hiện nay ở Sài Gòn là trà sữa Phúc Long. Với vị thế thoáng mát, nhiều người thường ra ngồi gần bến Bạch Đằng, gọi một ly trà sữa và uống với bạn bè. Trà sữa có vị trà đặc, uống khi bụng đói có thể dễ bị say, nhưng lại là vị yêu thích của nhiều người trẻ Sài Gòn.

Uống trà sữa cùng với bạn bè thân thiết là lựa chọn quen thuộc của giới trẻ Sài Gòn. Ảnh: Đan Thảo

6. Vú dê nướng

Ở Sài Gòn muốn ăn các món liên quan đến dê, đặc biệt là vú dê nướng và lẩu dê, mọi người thường tìm đến khu Trung Sơn, quận 7. Vú dê nướng thơm chấm với chao, ăn thêm một chén mì chan nước lẩu mới đúng điệu.

Vú dê nướng thường ăn cùng rau muống, đậu bắp. Khi miếng vú dê chuyển sang màu vàng sẫm, bạn sẽ gắp ra chấm chao và cho vào miệng. Ảnh: Linh Lê

Vú dê mềm, giòn giòn, được ướp gia vị đậm đà và được chủ quán mang ra kèm với một vỉ nướng. Bạn có thể tự nướng, khi hương thơm bốc lên và chín đều thì gắp cho vào chén. Đặc biệt chao chấm phải được pha ngon, không quá mặn cũng không quá ngọt, cho thêm chút sa tế cay vào. Món này là món khoái khẩu của nhiều người, đặc biệt vào những lúc trời mát.

7. Xiên que

Món ăn vặt quen thuộc của nhiều người Sài Gòn, được bán ở vỉa hè hoặc trên những xe đẩy. Những xiên que này có thể gồm cá viên chiên, bò viên chiên, há cảo, trứng cút, đậu bắp hoặc đậu đũa cuộn… Thông thường, bạn có thể ngồi ăn xiên chiên ở công viên, cạnh bờ sông, quán vỉa hè trên đường Sương Nguyệt Ánh, quận 3. Một xiên có giá khoảng 7.000 đồng đến 10.000 đồng tùy nơi.

Cá viên chiên vàng giòn, nóng hổi được ăn kèm với đồ chua hoặc đu đủ chua để tăng vị. Ảnh: Linh Lê

8. Sủi cảo

Vốn là món ăn của người Hoa, nhưng trở nên phổ biến ở Sài Gòn. Con đường bán sủi cảo ngon nhất phải nói đến đường Hà Tôn Quyền, quận 5. Món này hơi giống hoành thánh, nhưng bên trong có thêm tôm và thịt nạc xay. Bạn dùng nĩa ghim sủi cảo rồi chấm vào tương đen pha tương đỏ. Một tô sủi cảo còn có thêm bong bóng cá, da heo, mựa… Đến quán sủi cảo, bạn còn có thể thử qua món sủi cảo chiên hoặc mì sủi cảo. Giá một tô sủi cảo dao động từ 35.000 đồng đến 40.000 đồng.

Sủi cảo Hà Tôn Quyền nổi tiếng nhất nhì Sài Gòn. Bạn sẽ phải chờ vài phút mới được ăn vào giờ cao điểm. Ảnh: Đan Thảo

9. Bột chiên

Vào những lúc đói bụng nhưng cảm thấy khó chịu trong người, bạn có thể ăn qua món bột chiên. Bột chiên được cắt thành những khối vuông hoặc chữ nhật, chiên trên chảo phẳng, đập thêm một quả trứng gà, rắc thêm hành lá lên trên và múc ra cho vào đĩa. Một đĩa bột chiên ngon phụ thuộc nhiều vào bột và nước chấm. Món này vừa ăn vặt được, lại vừa có thể ăn no. Ngoài bột chiên, bạn có thể ăn thêm nuôi chiên, khoai môn chiên có vị cũng khá lạ. Một đĩa bột chiên thường có giá 15.000 đồng đến 20.000 đồng.

Một số nơi bán bột chiên còn có thêm đu đủ xắt sợi rải phía trên khá ngon. Ảnh:vietnamcayda

10. Kem nhãn

Chỉ với một viên kem, đậu phộng rắc bên trên, nhưng kem nhãn là một trong những món vặt mang đến cảm giác mát mẻ cho giới trẻ Sài Gòn. Ai đã ăn kem nhãn thì không thể dừng lại ở một ly, mà phải gọi thêm hai hoặc ba ly nữa. Giá một ly kem nhãn khoảng 6.000 đồng. Nổi tiếng về món kem này ở Sài Gòn là kem nhãn Chú Tám nằm trên đường Trương Hán Siêu, quận 1 hoặc đường Sư Vạn Hạnh, quận 10.

Múc một muỗng kem nhỏ, thêm hai hạt đậu phộng và ăn, bạn sẽ thấy kem tan mát rượi trong miệng. Ảnh: Linh Lê

Thảo Nghi (VNexpress.net)

Hủ tiếu gõ, ngõ Sài Gòn

Đã từ lâu, hình ảnh cái xe hủ tiếu còi cọc đậu nơi hè phố với một dáng vẻ khiêm nhường hết cỡ, đã trở thành một cái gì đó không thể thiếu trong những câu chuyện ăn uống Sài Gòn.

Người ta dùng mấy tiếng: Hủ tiếu gõ, gọn lẹ hơn: Mì gõ… để gọi và cũng là để mô tả cái biểu tượng giản dị nhưng cũng đầy cá tính riêng biệt đó. Cá biệt, ở cách bán, cách ăn, cho tới hương vị. Xa xăm, hoài niệm hơn một chút: cá biệt ở cái tiếng gõ. Hơn chục năm trước, tiếng gõ lóc cóc, hoặc leng keng, hoặc lạch cạch, thay cho tiếng rao mời hủ tiếu bằng miệng, vẫn rất thịnh hành. Tiếng gõ có tiết điệu, hình như mang theo tâm trạng người gõ, lúc vui vẻ, lúc buồn bã, khi hững hờ, khi hớn hở… và thường mang đến cho người nghe cảm giác…đoi đói. Để cho tới hôm nay, người ta sẽ cảm thấy lao xao quá đỗi, mỗi khi nghe ra tiếng gõ hũ tiếu trong một khoảng lặng mịt mờ nào đó của đời sống thành thị. Vì bây giờ, không mấy ai đi gõ nữa, có lẽ tại Sài Gòn đã quá ồn ả cho những tiếng gõ đó chăng?

Hết gõ, nhưng vẫn gọi hủ tiếu gõ, chính là vì chưa một ai vội quên đi cái âm điệu mộc mạc đáng yêu đó. Ừ thì hết người đi gõ, nhưng xe hủ tiếu vẫn còn đâu đó thôi. Ừ thì, tạm biệt một thứ dư âm lãng mạn, ta đi ăn hủ tiếu, ăn sợi hủ tiếu phơi khô rồi lại trụng nước, ta ăn miếng bò viên thái mỏng hết cỡ, ta húp muỗng nước lèo ngòn ngọt thơm mùi hẹ ớt xì dầu, chớ đâu có ăn âm thanh lóc cóc leng keng, tuy rằng, nói thật thì vẫn hơi buồn một chút.

Có ai đã thống kê có bao nhiêu xe hủ tiếu gõ ở Sài Gòn? Cái sự thống kê thực khá là thơ mộng, ngộ nghĩnh và có lẽ không khả thi mấy. Mỗi xe hủ tiếu gõ lặng thầm hùng cứ một góc phố, một ngõ hẻm, Sài Gòn có bao nhiêu con phố, bao nhiêu con hẻm, thì hãy gom lại đi, rồi cộng với một con số dễ thương nào đó cho dư ra, càng nhiều càng tốt, để tạm gọi là biết số lượng xe hủ tiếu đang ngang dọc, dọc ngang.

Tính sơ sơ như vậy, để thấy sự gắn bó vô địch của hủ tiếu gõ đối với mảnh đất Sài Gòn. Tại sao có hiện tượng trên? Là bởi đất Sài Gòn, tuy lắm khi mang tiếng đắt đỏ, phồn hoa lấp lánh chi chi đó, nhưng không hề, Sài Gòn thực chất rất giản dị, bụi bặm, và rẻ rề. Ai chưa tin, thì cứ ghé vô một quán hủ tiếu gõ – không tốn kém gì hết, kể cả xăng, vì nó cách nhà bạn quá lắm vài trăm thước.

Gọi là quán cho dễ gọi, chứ chỉ là mấy cái bàn kèm theo mấy bộ ghế cóc. Ngay cạnh đó là xe hủ tiếu bốc khói, thoang thoảng mùi nước lèo. Gọi là quán, nhưng người ngồi ăn luôn ở tình trạng lộ thiên hết cỡ, may mắn mới có cái bạt che, lỡ mà gặp trời mưa, tấm bạt èo uột kia không đỡ nổi, nước bắn vô tô hủ tiếu từ vài chục đến vài trăm giọt, gọi là nêm thêm đôi chút hương vị Sài Gòn. Vậy đó, để cho biết bao người, nói mê mẩn thì hơi quá, nhưng gần thì ăn, xa thì nhớ, nhớ thì thèm. Cái hương vị đặc trưng của hủ tiếu gõ, của Sài Gòn, mà không một quán ăn hoàn chỉnh nào tái hiện nổi, nó cứ nhẹ nhàng, bâng quơ… như một bài thơ, một tiếng hát giang hồ không cầu kỳ gọt dũa, vậy mà ngấm, nhiều khi ngấm tới trái tim, nói hơi quá, nhưng còn biết nói sao? Còn biết nói làm sao cho nó bớt tình cảm hơn, khi mà cái tô hủ tiếu được cả Sài Gòn công nhận về độ dễ ăn ấy, chỉ có giá là… mà thôi, không ai nỡ nói giá tiền của một món quà, ở đây, là món quà giành cho những người yêu Sài Gòn.

Nói về hủ tiếu gõ thì còn nhiều chuyện lắm, nhưng rồi, nói chỉ là nói, nghe chỉ là nghe, không thay thế được cho hành động. Hôm nay, ngày mai, ngày mốt, hoặc ngày kia, bạn sẽ phải đi ăn một tô, cho nhớ. Nhớ rồi thì để giành đó, sau này sẽ có lúc dùng tới, đó là khi bạn được một người bạn đầy thú vị nào đó gợi nhắc về một Sài Gòn mà ai cũng ưa thích, đó là một Sài Gòn rất dân dã, chịu chơi mà gần gũi vô cùng…

 Trần Khiêm